Chuyện nhỏ trên xe buýt: Anh phụ xe 'giang hồ' và người đàn ông chạy thận

Admin
Người phụ xe gương mặt nhìn chả mấy thiện cảm bởi những vết \"hố bom, hố mìn\" và cả da đen nhẵn, đôi mắt trợn, đầu tóc bù xù. Nhưng trái với vẻ ngoài bặm trợn là sự quan tâm đến người khách đi bệnh viện chạy thận. Hãy đọc và cảm nhận, đừng phán xét.

Sáng, trên chuyến xe buýt Tam Kỳ - Đà Nẵng. Mới bước lên xe chả mấy ấn tượng với khuôn mặt bợm của anh lơ xe. Rồi tiếp nữa là xe nhồi nhép người. Cảnh lần đầu đứng xe buýt chật kín hơn 1 tiếng rất bực bội. Và cứ ngỡ rằng sẽ xuống ngay.

Lơ xe là thanh niên nay ước chừng 30, gương mặt nhìn chả mấy thiện cảm bởi những vết "hố bom, hố mìn" và cả da đen nhẵn, đôi mắt trợn, đầu tóc bù xù. Có lẽ, không chỉ riêng tôi mà hết thẩy khách đi xe cũng cảm nhận vậy.

Xe chạy được đoạn, đến lúc thu tiền, anh lơ đổi hẳn giọng, không còn vẻ "giang hồ" nữa. Anh nói rất từ tốn từ hành động đến ánh mắt:

- Chú đi chạy thận a! Vậy thôi ạ, cho chú đấy.

Rồi xe chạy thêm đoạn nữa, thấy chú bị thận ngồi gục lên xuống, anh lại thỏ thẻ:

- Chú ơi! Dậy ạ, đừng ngủ nghen. Coi chừng nhào tới trước.

Trong khi đó, anh hết lời nói đùa cho chú này cười:

-Sáng dậy sớm đi bộ, thể dục cho khoẻ chú nha.

 Người đàn ông chạy thận (đội mũ) mệt mỏi trên chuyến xe và anh lơ xe áo vàng luôn an ủi.

Xe chạy, hết lượt khách nào lên anh cũng cẩn trọng kính trên nhường dưới, không vẻ bề ngoài. Tôi không kịp hỏi tên anh lơ xe, cũng chẳng biết tên người đàn ông nghèo khổ đi chạy thận. Nhưng chắc mọi người cũng vậy, đều hiểu rằng đôi khi, khi nhìn nhận và đánh giá một con người không chỉ bề ngoài, chỉ sống, ở, tiếp xúc qua thời gian và không gian mới hiểu họ.

Câu chuyện anh lơ xe buýt cũng thế. Đẹp từ dạ, tốt từ tâm! Đừng nhìn người khác bằng vẻ bề ngoài, hãy nhìn họ bằng những điều tốt đẹp nhất, để cuộc đời còn thêm nhưng cành hoa.