Ngày Nhi cưới, họ hàng nội ngoại phải ngồi xe một ngày một đêm mới tới được Sài Gòn. Bà ngoại già yếu không vào được. Bà khóc qua điện thoại. Bà bảo: ‘Có đứa cháu gái cũng không dự được ngày vui nhất đời của cháu. Ở trong đó không anh em họ hàng, lỡ may chồng đánh biết chạy về ai’. Nhi cười xòa bảo: ‘Ai mà đánh được con hả ngoại. Cháu ngoại lớn rồi, tự biết lo cho mình. Mà có phải cháu lấy chồng xa xôi gì cho cam. Ngồi máy bay hai tiếng là tới nhà mình, mà ngoại…’.
Sau ngày cưới, Nhi ra bến xe tiễn họ hàng về. Xe ầm ì lăn bánh, nước mắt Nhi ào ào chảy. Sau màn kính xe mờ đục, má Nhi mắt đỏ hoe nhìn con gái. Giờ phút ấy, cô đã muốn bỏ hết tất cả, leo lên xe về với má. Nhưng cô gạt nước mắt, nụ cười méo xệch, đưa tay vẫy vẫy cho má yên lòng.
Nhi kiêu hãnh lắm. Mỗi lần nghe ai đó chép miệng ‘chồng gần không lấy, đi lấy chồng xa…’, Nhi cười. Thời buổi nào rồi còn ca những bài ca cũ rích. Nhưng rồi trở về bên cạnh chồng, hạnh phúc đấy, ấm áp đấy nhưng mà đêm đêm Nhi vẫn len lén gạt nước mắt. Chắc giờ này ở quê, má cũng đang nhớ mình.
Con gái lấy chồng xa nhiều đêm phải gạt nước mắt một mình - Ảnh minh họa: Internet |
Chồng Nhi đi làm suốt. Bạn bè cô ở đây chả có ai, họ hàng càng không có. Sau giờ đi làm Nhi quẩn quanh trong bốn bức tường lạnh ngắt. Khi đó, cô mới thấm sâu nỗi buồn của con gái lấy chồng xa. Ừ thì lấy chồng, có ai đánh mình đâu, cũng không phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu ác nghiệt. Nhưng nỗi buồn, nỗi cô đơn cứ thăm thẳm mà những lúc một mình mới thấm tận tim can. Nửa đêm, cầm điện thoại lên muốn gọi cho má, khóc cho vơi nỗi buồn nhưng rồi sợ má lo lắng, suy nghĩ.
Ngày Nhi sắp sinh con đau lòng, má gói ghém hành lí, ngồi xe cả ngày vào với con gái. Nhìn bà mệt mỏi, bơ phờ sau hai chục tiếng ngồi xe Nhi thấy mình có lỗi. Má vốn say xe nặng, vậy mà còn đem cho con biết bao nhiêu thứ. Chai mật ong rừng, bịch chè vằng, hũ bột nghệ bà làm cho Nhi uống sau sinh. Rồi cả mấy chục trứng gà so, chai rượu nghệ cho Nhi xoa bụng… Nhìn má lôi mấy thứ đồ trong chiếc túi đã cũ, Nhi chạy ào vào phòng, đóng cửa khóc nức nở. Nhi sợ má nghe thấy, má buồn. Con gái là nhúm ruột của mẹ, là nỗi lo lắng cả đời biết bao giờ nguôi?
Nhi trở dạ, những cơn đau cứ dồn dập, quặn mình. Má ở bên, dắt Nhi đi nặng nhọc hành lang. Cô sinh con, má ẵm cháu mắt rưng rưng: Chao ôi, sao mà nó giống con Nhi hồi nhỏ. Cái môi nhỏ xíu, mấy cái tóc lơ thơ…
Những ngày Nhi ở cữ, má chăm lo từng xíu một. Đêm đêm cháu khóc, má bế đi dọc đi ngang trong nhà. Thằng bé khó ở, quấy bà suốt ngày đêm. Nhìn má hốc hác sau những ngày chăm con gái mổ, Nhi đau xót. Má bảo: ‘Có nặng nhọc gì đâu, con cứ nằm ngủ cho khỏe’. Bà nấu cho cô bao nhiêu là món ngon lợi sữa, pha chè vằng cho Nhi uống. Bà không cho cô đụng vào thứ gì cả, làm sớm mai mốt già rồi, khổ lắm.
Sau một tháng ở cữ, má gói ghém hành lí về quê. Con gái của má nhưng là nhà người ta, má đâu ở hoài được. Bà ôm cháu khóc, bảo mai mốt thằng cu cứng cáp, bế về chơi với bà. Nhi òa khóc như hồi còn nhỏ ngủ dậy lơ ngơ không thấy má. Má nói, thì con gái lấy chồng xa là con người ta rồi, má phải về thôi…
Má về rồi, Nhi mới thấm thía mấy từ ‘lấy chồng xa’. Con khóc, con quấy một mình Nhi loay hoay xoay sở. Chồng Nhi đi làm suốt, bà nội lâu lâu tạt qua nhà bế cháu, cưng nựng một chút rồi về.
Nói rằng hai tiếng ngồi máy bay là Nhi về đến nhà nhưng mà đường về sao mà xa quá. Con còn nhỏ, bao nhiêu thứ phải lo cứ khiến nhà mình xa mãi. Buồn thì Nhi chịu vì con đường này Nhi từng kiêu hãnh chọn. Nhưng sự lựa chọn của cô lại làm đau lòng má, đau lòng biết bao người thương mình. Những đêm sinh con, Nhi đã nhìn thấy má len lén gạt nước mắt một mình.
Mai mốt có con gái, Nhi sẽ bảo: Con ơi, đừng lấy chồng xa!