

Bỏ nghề trồng trọt, một số người Phước Minh chỉ còn dựa vào chăn nuôi cừu. Không có lúa thì nguồn rơm nuôi cừu cũng cạn kiệt. Những bãi cỏ mênh mông rồi cũng trơ ra đất đá vì cỏ cũng không kịp mọc trước hàng trăm con cừu ngày ngày qua lại kiếm ăn. Trụ lại trên vùng “đất chết” này chỉ còn mỗi xương rồng cùng vài loại cây lá thấp khác.Thám hiểm nơi đất cằn này chúng tôi gặp nhiều đàn cừu được lùa trên đường đất, kiếm ăn trong những bụi cây thấp nhỏ. Những cây sanh dại do cừu gặm lá ngày náy qua ngày khác đã trở thành những hình hài sinh động. Các chú cừu vô tư đã chứng tỏ mình rất có năng khiếu tạo hình bonsai trong các tác phẩm nghệ thuật có một không hai đầy chất lãng mạn.





Không rõ những bầy cừu hiền lành muốn tạo ra công viên riêng cho mình hay thể hiện mơ ước về một vườn địa đàng nơi hoang mạc ?

Tác giả bài viết: Phạm Thanh Hà