|
Trong mắt người dân làng, gia đình ông Hứa (Chiết Giang, Trung Quốc) là một hình mẫu hoàn hảo. Ông có 3 người con trai và tất cả đều đã xây dựng gia đình và vô cùng thành đạt. Con trai lớn của ông đang làm phó giám đốc công ty, có nhà riêng ở thành phố. Anh con trai thứ đang kinh doanh vật liệu xây dựng có tiềm lực kinh tế vững chắc. Cậu con út mới 25 tuổi nhưng đã mở được xưởng sửa chữa ô tô lớn nhất thành phố.
Các con đều đã trưởng thành, và dư dả về kinh tế. Nhờ thế, ông và vợ không phải lo lắng điều gì. Sau khi về hưu, bên cạnh tiền lương hưu, ông được các con chu cấp đến 10.000 NDT/tháng (khoảng 34 triệu đồng). Không chỉ hỗ trợ về mặt tài chính cho bố mẹ, các con cũng luôn quan tâm đến đời sống tinh thần. Đều đặn hàng tháng, chúng đều dẫn gia đình về thăm bố mẹ. Cứ đến mùa hè, gia đình ông lại có những chuyến du lịch dài ngày để gắn kết các thành viên trong gia đình.
Ông Hứa cho biết đầu năm nay nhận được tin một khu đất vẫn còn bỏ trống của gia đình nằm trong diện giải tỏa, được đền bù 1,5 triệu NDT (khoảng 5 tỷ đồng). Nhận thấy tuổi tác bản thân đã cao, nhân dịp này, ông đã viết di chúc.
|
Thay vì giữ riêng bản di chúc này và chỉ công bố khi ở thời khắc sinh tử, ông Hứa lại quyết định công bố luôn. Trước đó, ông cũng băn khoăn. Bởi ở trong làng của ông đã có trường hợp vô cùng đau buồn. Các con đối xử tốt với cha mẹ chỉ vì khối tài sản khổng lồ. Một khi chúng nắm giữ trong tay số tiền đó, thái độ sẽ khác hẳn. Song, ông vẫn quyết định họp gia đình để nói rõ ràng về chuyện này. Ông cũng tin rằng 3 con trai của mình chắc chắn không bất hiếu như vậy.
Khi có mặt đông đủ con trai, con dâu, ông công bố chia đều cho 3 nhà, mỗi nhà được nhận 500.000 NDT. Ông dự định sẽ chuyển khoản tiền vào thẳng tài khoản của các con trong ngày hôm đó.
Tuy nhiên, điều không ngờ là tất cả các con của ông đều từ chối nhận số tiền bố cho. Người con cả dõng dạc nói: “Bố ơi, ba anh em chúng con đã có cuộc sống ổn định. Bố đừng lo cho chúng con. Điều chúng con mong muốn lúc này là nhìn thấy bố sống lâu và khỏe mạnh. Bố cứ cất số tiền này đi để dưỡng già”.
Người con thứ cũng tiếp lời: “Hiện tại, việc kinh doanh của con vẫn ổn. Con thực sự không cần khoản tiền của bố. Bố cứ cất đi và dùng khi đau ốm. Bố đừng lo rằng nếu không cho tiền thì các con sẽ không tôn trọng. Chúng con chưa bao giờ dám nghĩ như vậy”.
Anh con út một mực từ chối nhận số tiền bố trao cho. Con trai của ông cho rằng điều quan trọng là bố khoẻ mạnh, sống vui vẻ với con cháu của mình vậy là đủ.
Các con của ông Hứa không nhận tiền bố trao tặng. Song một điều mà 3 người con trai tranh giành nhau là nhận nuôi bố mình. Anh lớn cho rằng bố nên sớm chuyển lên thành phố sống cùng gia đình con để tiện chăm sóc. Chàng con thứ cũng mong muốn làm điều này. Anh cho rằng công việc của mình không quá gò bó về thời gian nên có thể đồng hành cùng bố ở những năm tháng tuổi già. Cậu con út không hề kém cạnh, cũng bày tỏ muốn sống gần bố để được báo hiếu.
Sau khi nghe 3 người nói như vậy, ông Hứa cảm thấy vui trong lòng. Xem ra 3 người con của ông thực sự hiếu thảo.
Trên thực tế, tài sản của cụ ông này nhiều hơn gấp nhiều lần con số 1,5 triệu NDT. Sau nhiều năm kinh doanh phát đạt, ông kiếm được hàng triệu NDT mỗi năm. Khi tích lũy được 1 khoản ông tiếp tục đầu tư nên ‘tiền đẻ ra tiền’.
Dẫu dư dả về điều kiện kinh tế, song ông chưa khi nào nói với các con rằng gia đình mình giàu có. Cũng chính vì thế, nên 3 người con của ông Hứa chưa khi nào mong chờ về số tiền bố mẹ sẽ cho. Bởi họ biết rằng bố mẹ đã vất vả thế nào mới có được khối tài sản đó.