Cuộc sống

Cứ tưởng mình có phước lấy được vợ đẹp, ngờ đâu họ hàng lại lên án gay gắt

Giờ mỗi lần nhìn vợ, tôi không còn thấy cảm giác tự hào mà chỉ cảm thấy nặng nề.

Trước khi cưới Hân, tôi từng nghĩ chỉ cần vợ đẹp là đã hơn khối đàn ông rồi. Mà Hân thì không chỉ đẹp, cô ấy còn sắc sảo, tự lập, biết chăm chút cho bản thân. Lúc yêu, tôi hãnh diện dắt Hân đi đâu cũng ngẩng cao đầu. Vậy mà cưới về rồi, tôi mới hiểu đàn bà đẹp cũng có cái giá của nó.

Đám cưới của chúng tôi không hoành tráng, chỉ vừa đủ. Khách mời và bạn bè khen Hân hết lời nhưng người nhà thì không. Chỉ ngay sau ngày cưới, mẹ tôi nhìn con dâu từ đầu đến chân, rồi nói: "Đẹp thì có đẹp, mà son phấn với móng tay vẽ loằng ngoằng thế này thì sao rửa bát nổi?".

Hân cười trừ, tôi ngượng chín mặt. Mấy ngày sau, dì tôi tới chơi, vừa ngồi xuống ghế đã "buôn chuyện" với mẹ tôi, nghe loáng thoáng là bảo ngày trước vợ tôi yêu tay nào đại gia dữ lắm, tưởng lấy chồng phải ngang ngửa, ai ngờ lại lấy anh nhân viên văn phòng quèn là tôi.

Tôi nghe mà nóng mặt, dì ruột của tôi mà lại hạ thấp cháu trai như vậy đấy. Nhưng sau ngẫm nghĩ lại thì tôi thấy đúng là kỳ lạ, người như Hân thì có thể lấy được thiếu gia nhà giàu hoặc giám đốc nọ kia, thế mà lại yêu và đồng ý lấy người như tôi? Điều này cứ quẩn quanh trong đầu tôi, mãi không chịu tiêu tan.

Có lần cả nhà về quê ăn giỗ, Hân mặc váy ôm có điểm chút ren, mang giày cao gót. Vừa bước xuống xe đã nghe bác cả cười khẩy: "Ừa, con gái phố thị có khác, đi cúng ông bà mà tưởng đi sự kiện long trọng".

Tôi kéo tay Hân vào trong, vợ bực bội vặc lại: "Anh thấy em sai ở đâu? Váy dài lịch sự chứ em có mặc hở hang gì?". Tôi gắt lên: "Em có biết đây là ở quê, là đi ăn giỗ chứ có phải đi ăn cưới đâu mà em mặc diện thế làm gì?".

Ảnh minh họa

Tối đó, Hân nằm quay mặt vào tường, không nói gì. Tôi ngồi một mình ngoài ban công. Cơn khó chịu trong tôi cứ lởn vởn tại sao lúc yêu vợ nhẹ nhàng, biết điều bao nhiêu, thì cưới rồi lại bất cần, đáo để như thế? Chẳng có chút EQ nào trong cuộc sống, lúc nào cũng muốn mình là tâm điểm chú ý. Ai cũng biết Hân đẹp, nhưng cô ấy cũng có thể đẹp trong sự giản dị, tại sao cứ phải phấn son lòe loẹt, giày cao gót gõ bộp bộp, váy áo các kiểu?

Cách đây một tháng, cháu tôi làm lễ thôi nôi rất lớn, thế mà Hân không về vì đi du lịch với công ty cô ấy. Mẹ tôi giận lắm, cho rằng Hân coi thường nhà chồng, có thế mà cũng không sắp xếp được? Tôi cãi lại, nói ràng chuyến du lịch này là bắt buộc nhân viên phải tham gia, đã đăng ký trước cả tháng trời, thế mà mẹ tôi vẫn lắc đầu buông một câu: "Nó bận hay nó khinh thì chỉ có mình nó biết, còn con, xem lại mình đi, làm chồng mà có tiếng nói gì không?".

Những câu nói của mọi người cứ khiến tôi suy nghĩ mãi. Phải chăng tôi và Hân không nên đến với nhau. Cô ấy không phải mẫu người của gia đình như tôi mong ước, tôi cũng không phải là công tử nhà giàu để chiều theo những sở thích của cô ấy.

Giờ mỗi lần nhìn vợ, tôi không còn thấy cảm giác tự hào mà chỉ cảm thấy nặng nề. Có lẽ tôi không đủ bản lĩnh để giữ được vợ đẹp khỏi những lời lên án, tiếng xì xầm, những bàn tán, những chê bai từ người thân của mình. Tôi thấy mình thật mâu thuẫn nhưng không biết phải làm gì để xua hết ác cảm của họ hàng về vợ mình đây?

Tác giả: Thanh Uyên

Nguồn tin: thanhnienviet.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP