Cuộc hôn nhân mười năm viên mãn bỗng sụp đổ chỉ vì một tin nhắn của chồng

Admin
Vợ chồng tôi đã có mười năm chung sống. Mười năm chồng luôn đối xử với tôi rất tốt, rất yêu chiều. Anh nói số phận anh quá may mắn khi gặp tôi, không phải vì tôi xinh đẹp mà còn rất chu đáo với chồng con, với gia đình chồng, phóng khoáng và hiểu chuyện. Trong mỗi lời anh nói ra, tôi là một, là duy nhất.

 

Chính vì được yêu nhiều như vậy, được nghe những lời ngọt ngào như vậy nên giờ tôi mới cảm thấy mình như đang ở trên đỉnh cao rơi xuống vực thẳm không cùng.

Trước tôi, anh đã có một mối tình khác. Ai chẳng từng có mối tình đầu, tôi cũng vậy, nhưng quan trọng là tình yêu hiện tại, là gia đình hiện tại của chúng ta. Tôi không biết cuộc tình trước của anh sâu đậm đến bao nhiêu nhưng qua cách anh yêu tôi, tôi tin rằng tất cả đã lùi vào dĩ vãng không đáng nhắc lại.

Cuộc sống chúng tôi nhìn chung tốt, kinh tế ổn định, hai con gái ngoan, thông minh, tình cảm vợ chồng rất tốt. Đối với một người đàn bà, chỉ cần yêu và được yêu, không mang gánh nặng áo cơm thì không còn gì bằng. Tôi hoàn toàn hài lòng vì những gì mình đang có.

Rồi “hình bóng cũ” của chồng bỗng xuất hiện. Tôi không biết điều đó cho đến khi nhận thấy trên trang cá nhân của chồng liên tục nhận được những kí hiệu thả tim cho tất cả những dòng trạng thái hay liên kết mà chồng chia sẻ từ một cái tên. Cái tên đó tôi từng được nghe qua từ một vài thông tin nhưng không quá bận tâm về nó.

Tôi đã tò mò vào trang cá nhân của người đó, thấy những thông tin cá nhân như quê quán, nơi học đều trùng khớp với chồng tôi, điều đó giúp tôi khẳng định đó là mối tình đầu của chồng. Nhưng nó cũng chẳng có gì đang lo ngại ngoài một thông tin của cô ấy khiến tôi chú ý “Độc thân”.

Vài lần tôi xa xôi hỏi chồng về người cũ, anh nói từ lâu không còn liên lạc, chỉ nghe phong thanh bạn bè nói cô ấy đã ly hôn. Nói tóm lại là chồng tôi tỏ vẻ không quan tâm gì đến cô ấy. Tôi đã tin chồng, tin chồng nhiều đến nỗi khi đọc được tin nhắn chồng viết cho người cũ qua hộp thư cá nhân tôi cảm giác mình như bước hụt chân xuống vực: “Nhìn vào, ai cũng nghĩ rằng anh hạnh phúc, chỉ anh biết là không phải vậy. Trong cuộc đời này, nếu có một người có thể khiến anh hạnh phúc thực sự thì đó chính là em”.

Tôi đã đọc đi đọc lại dòng chữ ấy như bị thôi miên, như không tin vào mắt mình. Chồng tôi đang nói gì với người cũ thế, sau những câu chuyện trò xã giao, sau những kể lể tình xưa nghĩa cũ? Rồi khi cô ấy hỏi “Gia đình anh có lẽ hạnh phúc lắm, em rất ngưỡng mộ” thì anh ấy lại viết ra một câu như thế. Tôi đếm được 37 chữ trong dòng nhắn ấy. 37 chữ mà như ngàn vạn mũi kim đâm vào tim tôi, dù đọc đi đọc lại vẫn không hiểu vì sao chồng mình lại nói thế.

Tôi mất ngủ suốt mấy đêm liền chỉ bởi một nỗi hoài nghi: mười năm hạnh phúc của chúng tôi lẽ nào không phải là thật? Mối tình ấy đậm sâu đến cỡ nào khiến chồng tôi có thể thốt ra những lời như thế? Trong khi cô ấy đang than vãn vì chuyện phải ly hôn thì chồng tôi lại nói rằng với anh ấy, cô ấy mới là niềm hạnh phúc, như vậy là ý đồ gì?

Trong mấy đêm mất ngủ ấy, tôi hình dung lại cuộc hôn nhân của mình. Nhớ lại những ân cần, chăm sóc, yêu thương. Nhớ lại niềm vui và tự hào của anh ấy về vợ con, về gia đình. Anh từng nói: “Cuộc đời anh thật may mắn vì có em”. Tất cả, từng câu nói, từng hành động lẽ nào chỉ là giả tạo, để che lấp một tình yêu giấu kín vì lẽ gì đó không thành, để tỏ ra mình hạnh phúc nhưng thực tâm không hề hạnh phúc. Làm sao chồng tôi có thể tỏ ra mãn nguyện đến vậy nếu như thực tình không phải thế? Làm sao có thể?

Tình yêu tôi dành cho chồng bao nhiêu năm chỉ vì một dòng chữ mà trở nên rệu rã. Niềm tin tôi dành cho chồng chỉ vì một dòng chữ mà trở nên yếu ớt. Tôi không thể mở miệng hỏi chồng tại sao anh lại nói như vậy, càng không đủ can đảm để hỏi rằng “anh thực sự có yêu em không?”.

Tôi đã chẳng còn vui vẻ hạnh phúc được nữa. Những trìu mến ngọt ngào của chồng bây giờ tôi đều thấy vô cùng giả dối. Chồng tôi nhận ra sự đổi khác đó. Anh lo lắng nhiều, hỏi vì sao tôi bị mất ngủ, vì sao tôi không còn hay nói cười. Anh đòi đưa tôi đi bác sĩ. Chỉ tôi biết căn bệnh thực sự của mình. Nhưng nói ra rồi anh có chữa cho tôi được không hay những trần tình thanh minh của anh chỉ khiến nó thêm trầm trọng.

Nếu hạnh phúc của tôi chỉ là do anh tạo ra và tô vẽ, tôi có nên cứ mặc kệ nó? Liệu nói ra rồi, cuộc hôn nhân này còn nguyên vẹn nữa hay không?