Ảnh sưu tầm Internet |
Ngồi một mình trong căn phòng tối, bao quanh em là sự lạnh lẽo và nỗi cô đơn và em lại khóc. Khóc vì nhớ anh. Nhiều lúc em cũng thấy bản thân mình thật buồn cười. Rõ ràng anh đã rời xa em rồi. Rõ ràng anh đã là chồng của người khác. Rõ ràng tình yêu của chúng ta đã không còn tồn tại. Nhưng em vẫn nhớ anh. Nhớ người đàn ông đã bên em khi giông bão. Nhớ bờ vai ấm áp làm chỗ dựa mỗi khi em mệt mỏi, yếu đuối nhất. Và cũng là người đàn ông đã khoét rỗng trái tim em.
Người ta thường hay nói, tình yêu là một thứ hỗn tạp nhất trên thế giới này. Nó vừa như một phép màu kỳ diệu của cuộc sống, lại vừa như một thứ mà ai cũng muốn chối bỏ. Có những lúc tình yêu gắn kết, hàn gắn hai trái tim xa lạ sát lại gần nhau. Nó khiến hai con người không quen biết đến bên nhau, hy sinh vì nhau, cố gắng để được ở bên nhau. Nhưng nó cũng tách hai con người đó ra xa nhau, để hai con người đó hành hạ lẫn nhau, chà đạp lên chính tình yêu của họ. Tình yêu đúng là kỳ lạ anh nhỉ! Nó khiến con người ta phải cố gắng nhưng rồi nhiều khi chỉ nhận lại được nỗi đau.
Em vẫn nhớ như in những tháng ngày sinh viên khổ sở. Em và anh đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ kỹ để kịp đến chỗ làm. Tháng ngày đó tuy khổ, bữa no bữa đói nhưng lại là những tháng ngày hạnh phúc nhất của em. Bởi em có anh ở bên mình. Em vẫn nhớ chúng ta đã từng hứa với nhau khi nào mình giàu chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, cùng nhau khám phá cả thế giới này. Nhưng rồi, lời hứa chưa thực hiện thì tình yêu của chúng ta đã không còn.
Ngày hôm đó, có lẽ anh đã không còn nhớ nhưng với em thì như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, anh ôm chặt lấy em. Anh nói anh xin lỗi. Anh nói anh là thằng khốn nạn. Anh nói rằng anh không xứng với em. Anh muốn chúng ta chia tay. Tình yêu của chúng ta cứ thế mà chấm dứt. Và rồi hai tuần sau anh thành chồng của người khác. Ngày cưới anh, em cũng có mặt, em xuất hiện trong sự bất ngờ và lo lắng của anh. Anh làm sao vậy? Anh đang lo sợ mình sẽ không cưới được cô ấy sao? Nhìn vẻ mặt đó của anh đáng lẽ em phải vui mừng nhưng sao lòng em lại đau đớn đến thế? Em đã cười, đã nâng ly chúc hạnh phúc hai người. Nhưng rồi khi chỉ có một mình em đã khóc. Em rất muốn hỏi tại sao anh lại chối bỏ tình yêu của chúng ta? Tại sao anh muốn vứt bỏ đi mọi quá khứ, mọi kỉ niệm? Tại sao anh lại để cô ấy có được vị trí mà đáng lẽ phải là của em?
Ảnh sưu tầm Internet |
Em cũng đã nhiều lần rất muốn hỏi anh: “Có bao giờ anh thấy tiếc nuối hay không?”. Nhưng rồi em lại thấy mình không đủ tư cách. Tiếc nuối điều gì đây? Tiếc nuối tình yêu mà anh muốn chối bỏ? Hay tiếc nuối tuổi thanh xuân của người con gái? Nhưng có lẽ anh sẽ chẳng thấy tiếc nuối chút nào đâu. Bởi anh đã có được người con gái mà anh muốn, có được cuộc sống mà anh cần, có được gia đình nhỏ hạnh phúc mà anh luôn khao khát.
Cuộc đời này đúng là chẳng bao giờ có sự công bằng anh nhỉ! Em đã dành cho anh cả thời thanh xuân đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình. Em đã bên anh những lúc khó khăn nhất. Nhưng rồi cuối cùng người anh chọn vẫn không phải là em.