Tôi còn nhớ những năm tháng son trẻ, anh đã từng hứa yêu tôi đến khi mắt mờ chân run. Từng lời anh nói, tôi chưa từng quên, cứ thế mà tạc dạ, hóa dĩ nhiên. Khi đó, cũng không nghĩ, sẽ có lúc người nghe khắc cốt ghi tâm còn kẻ nói lại chẳng còn nhớ. Tôi lại không hề biết lời hứa của đàn ông vốn như mây trời, đàn bà dại khờ cảm động mà dùng tâm can khắc ghi cùng tháng năm…
Tôi gặp anh khi chỉ mới là sinh viên năm nhất. Cả hai đều là sinh viên dân tỉnh, vác hành trang lên thành phố học hành. Quen biết nhau cũng qua vài lần học chung tín chỉ, thế rồi đơn giản mà yêu thương nhau rất tự nhiên. Nhà anh và tôi đều không giàu có. Những món quà chúng tôi dành tặng cho nhau cũng chẳng thể đắt tiền như bao cặp đôi khác. Vậy mà ngày tháng đó, anh vì một chiếc mũ tôi tặng cũng có thể vui vẻ, tôi cũng vì chiếc kẹp anh mua cho mà cảm động. Năm tháng qua rồi, lại thấy tuổi trẻ vốn cái gì cũng thiếu thốn, chỉ dư dả yêu thương và thủy chung. Rồi khi trong tay đã có dư dả mọi thứ lại chẳng tròn nổi một tiếng sắc son. Cũng như thời giông bão ấy, lời hứa có từng vĩ đại thế nào, cũng nguyện lòng tin tưởng. Vậy mà, khi bình yên nắng ấm, chung thủy lại hóa khó khăn, hứa hẹn cũng dạt trôi theo khoảng trời non trẻ ngày đó.
Năm tháng qua rồi, lại thấy tuổi trẻ vốn cái gì cũng thiếu thốn, chỉ dư dả yêu thương và thủy chung - Ảnh minh họa: Internet |
Chúng tôi kết hôn sau 2 năm đi làm, như một cái kết quá dĩ nhiên cho mối tình 6 năm dài. Cuộc sống vợ chồng những năm đầu tiên cũng rất êm đềm. Đến năm thứ 2 tôi sinh con đầu lòng. Lúc này, chồng tôi phải chuyển chỗ làm một thời gian để cân nhắc vị trí cao hơn. Chỗ làm mới của chồng cách nhà tôi tận 3 tiếng đi xe khách. Thế là chồng tôi đành tìm nhà thuê gần chỗ làm, mỗi tuần chỉ về nhà được một lần. Biết là cảnh vợ chồng xa nhau vốn không hay, nhưng chúng tôi cũng đành chịu để chuẩn bị cho tương lai tốt đẹp hơn. Thời gian đầu chồng tôi cũng rất hay về nhà, gọi điện thoại cho tôi và con cũng không ít.
Nhưng khoảng nửa năm sau thì anh dần ít về hơn. Vài lần tôi gọi, chỉ nghe giọng anh thều thào. Tôi cứ nghĩ chồng chắc xa nhà, ăn quán tiệm không quen nên đổ bệnh. Thế là vì thương chồng, tôi xin nghỉ hẳn ba ngày, nấu mấy món chồng thích rồi im lìm lên thẳng chỗ ở của chồng. Tôi canh lên đúng đến giờ tan làm của chồng. Đến nhà trọ chồng ở tôi chỉ tần ngần đứng dưới vì gọi điện hoài chẳng thấy chồng bắt máy. Lúc đó có cụ già ở dưới nhà cứ nhìn tôi mãi. Tôi bèn hỏi bà biết phòng của chồng tôi chỗ nào không?
- Ơ cô là em của chú M à? Cô lên chơi với vợ chồng chú ấy à? Đây tôi chỉ cho…
Tôi nghe bà nói mà lòng cứ nhộn nhạo của lên. ‘Vợ chồng chú ấy ?’. Tôi lên lên cầu thang theo hướng bà cụ chỉ. Linh cảm của đàn bà khiến chân tôi đi cứ không vững, mỗi bước đều nặng trịch. Đến đúng căn phòng đó, vừa đến cạnh cửa sổ, tôi đã nghe tiếng nam nữ rất vui vẻ. Tôi ghé mắt qua khe hở cửa sổ, tim tôi như dừng hẳn vài nhịp đớn đau. Chồng tôi đang đeo tạp dề, anh đang nấu ăn. Người phụ nữ tôi lại đứng cạnh bên ôm ngang hông anh. Anh đang cười, nụ cười rất lâu rồi tôi không thấy.
Chắc mọi đàn bà từng trong hoàn cảnh này đều biết cảm giác tôi trải qua lúc đó. Đó là thứ cảm giác thê lương nhất của mọi đàn bà, là bị phản bội bởi chính người đàn ông mình từng yêu thương hết lòng. Chồng tôi nấu ăn cho cô ấy như đã từng chỉ nấu cho mình tôi. Chồng tôi cười với cô ấy bằng nụ cười từng chỉ dành riêng cho tôi. Người đàn ông tôi đã nghĩ sẽ chỉ để mình tôi nơi lòng dạ, giờ lại không nề hà nắm tay người phụ nữ khác. Giỏ đồ trên tay tôi rơi xuống sàn tạo một tiếng đổ bể không nhỏ. Trên sàn, mọi thứ như tan nát như chính lòng dạ của tôi lúc đó. Chồng tôi giật mình, quay đầu lại nhìn tôi. Trước khi nước mắt tôi rơi, tôi đã quay lưng đi. Trên chuyến xe về nhà hôm đó, tôi đã không còn nhớ mình khóc nhiều thế nào. Như thể, bao nước mắt của cả cuộc đời đều vì lần ấy mà dốc cạn…
Đó là thứ cảm giác thê lương nhất của mọi đàn bà, là bị phản bội bởi chính người đàn ông mình từng yêu thương hết lòng - Ảnh minh họa: Internet |
Bạn có biết đàn bà đáng thương và tuyệt vọng nhất là khi nào không ? Chính là khi biết chồng mình thương một người đàn bà khác.
Với đàn bà, chung thủy của chồng chính là lòng tự trọng. Đáng thương của đàn bà có chồng ngoại tình chính là tự chứng thực sự thua kém của mình với một người đàn bà khác, là biết rõ lòng tự trọng của mình vì chồng mà rách bươm. Cảm giác đáng thương xót xa ấy khiến mọi đàn bà đều bất lực thảm thương. Như bao năm tháng mặn nồng, hy sinh tận tụy đều chẳng bằng mấy tháng ngắn ngủi. Như nghĩa tình sắt son cũng chẳng qua nỗi cám dỗ nhất thời. Cứ thế chịu không thấu, mà tự đày đọa chính mình trong tự trách, oán hận.
Còn tuyệt vọng nhất là gì sao ? Là khi biết lòng dạ đàn ông một khi đã đổi thay, vốn không thể trở về thuở ban đầu. Trái tim của đàn ông đã nếm vị ngoại tình mãi mãi không thể vẹn nguyên dành cho vợ. Đàn ông đã biết ngoại tình, biết yêu đương một kẻ khác, chính là đã không còn đặt vợ mình ở vị trí duy nhất. Vì vậy mà đàn bà có chồng ngoại tình đau thương đến tuyệt vọng. Mọi thứ đều ngập ngụa đổ vỡ…
Rồi chồng tôi cũng trở về nhà, mang xác thân và tâm hồn nào có trọn vẹn dành cho tôi. Anh nói với tôi, là anh sai, là anh không chịu nổi cảnh một mình khó khăn. Tôi cười, nụ cười chua chát. Tháng năm bão tố tôi cùng anh bên nhau nào có thiếu gian nan. Lúc tôi và anh đều ngày đêm làm việc kiếm tiền, chẳng phải một giây cũng nhọc nhằn? Lúc mẹ anh bị tai biến, không phải suốt mấy tháng dài cũng chẳng thấy nhau vì tôi phải ở viện chăm mẹ, còn anh chạy vạy làm thêm ? Bão giông nhường ấy còn có thể cùng nhau vượt, sao đến ngày nắng ấm một cơn gió nhẹ cũng có thể đổ gục ? Có chăng là vì lòng người không đủ, lấy đâu ra nghĩa vì nhau. Trách chi cám dỗ quá nhiều, là chẳng đủ tình sao trọn nổi một tiếng sắc son.
Chồng tôi vẫn quỳ trước mặt tôi mong tha thứ, còn tim tôi đã nát tan rồi…