|
Ban đầu, mọi thứ diễn ra đúng như mong đợi. Tôi không còn phải thức dậy từ 6 rưỡi sáng vì điện thoại, email hối thúc công việc trong ngày mới.
Họ gọi để đem tiền đến cho tôi, cũng đem đến những căng thẳng cho tôi nếu một khâu nào đó trong công việc không trôi chảy dẫn đến rề rà suốt cả một ngày.
Thật tuyệt khi bây giờ, sáng thức giấc tôi đã có thể yên tâm ngủ nướng, chỉ bị đánh thức bởi những tia nắng vàng óng như mật ong qua cửa sổ ùa vào giường ngủ lúc mặt trời đã lên thấy rõ, đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà và bắt đầu dọn dẹp, trò chuyện với bọn trẻ trên đường chúng đến trường, tạt chỗ nọ chỗ kia mua sắm những vật dụng nho nhỏ cho gia đình mà bình thường tôi không có thời gian chăm chút tới.
Thế nhưng những ngày nắng đẹp không kéo dài. Tôi nhận ra là chồng mình không kiếm được nhiều tiền hơn từ khi vợ nghỉ việc. Tôi nhận ra là ngân sách gia đình đã bị co lại đáng kể trong khi vẫn ngần ấy thứ phải tiêu. Tôi bắt đầu rơi vào cảnh hay phải hỏi tiền đâu, tiền đâu, và tôi bắt đầu ghét chồng mình vì anh thật bất tài, vô dụng, không thể trở thành người trụ cột để tôi yên tâm lui về chăm sóc cho tổ ấm.
Quyết định được đưa ra tưởng là đúng thời điểm của tôi phút chốc trở thành nỗi đau khi tôi nhận ra mình đang hàng ngày phải đối mặt với sự vật lộn, bóp mồm bóp miệng cho những nhu cầu chính đáng như đưa con cái đi xem phim, thi thoảng ăn tối nhà hàng hay cùng nhau đi du lịch. À vậy vẫn hơi xa xôi quá, tôi bây giờ còn phải lên danh sách những thứ cần mua trước khi vào siêu thị thay vì thẳng tay nhặt bất cứ thứ gì mình muốn như trước kia.
Tôi biết ngoài kia vẫn còn nhiều có cuộc sống tệ hơn tôi nhưng ý nghĩ về việc tôi đang sống kém chất lượng đi so với chính mình trước kia khiến tôi không chịu nổi. Tôi đã mong muốn điều gì? Nghỉ ngơi và dành thời gian cho con cái, mục tiêu ban đầu đó giờ không thực hiện được, bởi tôi cả ngày chỉ lo lắng đến tiền và đôi lúc không thể ngọt ngào với con.
Vợ chồng tôi trở nên căng thẳng cũng vì chuyện tiền. Anh ấy nói chính tôi là người đã đưa ra quyết định rời bỏ một công việc tốt dù biết điều đó có thể dẫn đến giai đoạn khó khăn khi tài chính bị co hẹp.
Tôi thì nghĩ tôi đã là trụ cột lâu rồi, đã đến lúc anh ấy phải phát huy vai trò của một người đàn ông lo lắng được cho vợ con, gia đình đi chứ. Ai có cao kiến gì hoặc đã rơi vào cảnh gia đình tôi mà thoát ra được, giải quyết được, xin cho vợ chồng tôi một lời khuyên.