Danh phận làm gì, làm nhân tình cho dễ…

Admin
Đã nhiều lần anh cầu hôn nhưng tôi lại thẳng thừng từ chối. Theo những lời anh nói, anh không cần người tình mà chỉ cần một người phụ nữ làm vợ, có thể quán xuyến chuyện nhà.

Tôi là người đàn bà cũ, một chức danh mà xã hội đặt cho phận đàn bà một lần dang dở. Nghe xót xa đến nao lòng nhưng tôi không bao giờ hối hận với những quyết định của mình trong quá khứ. Bởi đơn giản, tôi không chấp nhận phản bội, không muốn sống với một người tệ bạc. Anh bỏ tôi đi vào mùa thu năm ngoái, trời trong xanh bỗng hóa thành những ngày giông tố triền miên.

Sau lần đổ vỡ đó, tôi thu mình lại rồi tự nép vào những góc tối của cuộc đời. Bởi vì tôi sợ lại yêu thương và sợ bị tổn thương. Anh – chồng cũ của tôi, đến tận bây giờ mỗi lần sang thăm con, tôi vẫn giữ cách xưng hô “anh, em” vì nghĩ đó là sự tôn trọng duy nhất tôi dành cho anh.

Lâu lâu buồn thì lại kêu nhau bằng chồng cũ, vợ cũ rồi cười nắc nẻ như được mùa. Không ngờ chỉ xoay lưng, sơ sảy một lúc mà đã trở thành người cũ của nhau. Giờ đây, anh đã có gia đình mới, tôi vẫn ở vậy nuôi con. Tôi tự hứa với bản thân mình sẽ không bao giờ đi thêm bước nữa. Nhưng đời thật lắm chữ ngờ và chẳng suôn sẻ nhưng mình mong ước.

 Tôi mang danh phận là đàn bà cũ - Ảnh minh họa: Internet


Một lần tình cờ, tôi gặp Nam, người đàn ông đã ly dị vợ và đang trong tình trạng gà trống nuôi con. Có lẽ tôi thương anh vì anh giống tôi, đều tổn thương vì người cũ và những điều đã cũ. Trên cuộc đời này có mấy ai lại tình cờ tìm được người giống mình. Vậy là chúng tôi yêu thương với mong muốn bù đắp cho nhau những khoảng trống của người cũ để lại.

Từ ngày quen nhau, tôi thường xuyên đưa con gái sang nhà anh chơi rồi nấu nướng và giặt giũ giúp cha con anh. Đây là thứ cảm giác đã lâu rồi tôi không có được. Cảm giác gia đình cùng ngồi quây quần bên mâm cơm gia đình rồi cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui buồn.

Thời gian dần trôi qua, anh thay đổi hẳn, không còn là người đàn ông ngày trước tôi quen. Anh lạnh nhạt, giao hết việc chăm con đến việc nhà của anh cho tôi quán xuyến. Và rồi anh bộc lộ hết những tính cách xấu của mình. Những lần anh đi làm về khuya đều nhờ tôi đón hộ con anh rồi cho nó ăn, chăm nó ngủ.

 Thôi thì đừng màng đến danh phận, hãy làm nhân tình thôi - Ảnh minh họa: Internet


Không những vậy, mỗi lần đi chơi cùng nhau, tôi không khác nào “người mẹ” chăm lo cho con anh, con tôi rồi cả đứa trẻ to xác là anh nữa. Thật sự tôi rất mệt mỏi với những chuyện như vậy rồi. Ngày trước cũng chỉ vì không chịu được cuộc sống tù túng, chồng lạnh nhạt mà tôi mới có quyết định ly hôn nên giờ đây chẳng muốn vướng vào chi cho mệt người. Cũng may chúng tôi chưa là gì của nhau, chỉ đơn giản là nhân tình, tìm đến nhau khi vui, khi buồn thì có thể rời đi.

Đã nhiều lần anh cầu hôn nhưng tôi lại thẳng thừng từ chối. Theo những lời anh nói, anh không cần người tình chỉ cần một người phụ nữ làm vợ, có thể quán xuyến chuyện nhà. Tôi thầm nghĩ nếu như vậy chẳng khác nào tìm kiếm người giúp việc. Thôi thì anh cứ đi tìm người phụ nữ đủ yêu, đủ thương và có thể sẵn sàng làm những chuyện nhà giúp anh.

Tôi thì không còn hứng thú và sức lực để trở thành một người phụ nữ quanh quẩn xó bếp nữa rồi. Tóm lại, tôi không muốn làm vợ thêm một lần nào nữa. Chấp nhận làm nhân tình của nhau, muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, không danh phận, không phải tốt hơn sao? Làm nhân tình cho dễ cư xử và dễ buông bỏ nhau.