Ảnh minh họa |
Tôi không muốn nghe ai nhắc đến bố mình. Bởi ông ấy bỏ mẹ con tôi từ hồi tôi còn chưa tròn một tuổi. Nghe mẹ kể sau đó ông ấy có tìm về vài lần nhưng không gặp tôi. Tôi cũng không bận tâm mấy. Càng lớn, tôi càng mặc định mình không có bố.
Hôm qua là ngày cưới của tôi. Trước đó, mẹ hỏi tôi có muốn gọi điện thông báo cho bố tôi không? Tôi lắc đầu. Tôi chỉ ghi tên mẹ trong thiệp cưới thôi, không có tên bố thì gọi ông ấy để làm gì. Mẹ tôi cũng từng kể ông ấy đã có gia đình mới, giàu có, hạnh phúc lắm. Thôi thì "nước sông không phạm nước giếng", đời ai nấy sống cho dễ chịu.
Tôi biết, khi nói như vậy, nhiều người sẽ chỉ trích cho rằng tôi không hiểu lý lẽ. Nhưng tôi cũng biết đau, biết oán hận khi bị bố bỏ rơi. Cái cảnh mẹ tôi phải đi xin cơm từ thiện ở bệnh viện cho tôi ăn. Tôi nằm viện cả tháng trời, bố cũng chưa từng đến thăm đã khắc ghi trong đầu tôi.
Làm lễ xong xuôi, khi đang tiếp khách, bỗng nhân viên nhà hàng đưa tôi một món quà. Người đó nói có người đàn ông đi xe ô tô, dừng lại đối diện nhà hàng lâu lắm, từ lúc chúng tôi bắt đầu làm lễ. Ông ấy cứ đi đi lại lại bên ngoài rồi nhờ họ đưa cho tôi món quà này.
Trong ngày cưới lại nhận được một món quà không rõ người gửi nên tôi cũng thắc mắc lắm. Tôi mở ra xem rồi điêu đứng khi thấy bên trong là một bộ trang sức bằng vàng cùng một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên bố tôi nhưng người thừa hưởng lại là tôi. Số tiền 500 triệu với tôi là một con số rất lớn. Bên trong còn kèm mảnh giấy note nhỏ: "Bố xin lỗi con nhiều. Chúc con hạnh phúc trọn đời".
Tôi cầm món quà đi ra sảnh khách sạn thì bố tôi đã đi rồi. Tôi đem món quà vào đưa cho mẹ, bảo mẹ đưa trả cho bố. Bà không đồng ý và nói rằng đây là quà cưới của bố thì tôi cứ nhận, không việc gì phải trả.
Nhưng tôi không muốn nhận món quà xa xỉ này. Tôi có nên chủ động hẹn gặp bố một lần, nói rõ ràng mọi chuyện trong quá khứ lẫn tương lai rồi trả quà lại cho ông ấy không?
Tác giả: [email protected]
Nguồn tin: phunuvietnam.vn