Đôi lúc chỉ thèm chồng một cái ôm

Admin
Người ta nói nhiều về trầm cảm sau sinh của phụ nữ, tôi không biết mình có đang bị như vậy không? Chỉ biết là tôi đang chán nản tất cả, cả công việc, cả chồng, cá đứa con thơ…

Tôi – một người phụ nữ 25 tuổi, một bà mẹ trẻ có con 10 tháng tuổi, có công việc ổn định, một viên chức nhà nước. Đêm nay cũng như bao đêm rồi, tôi thức trắng, mà có lúc tôi cũng không hiểu vì sao mình lại không thể ngủ được.

Tôi muốn viết ra những lời này cho nhẹ lòng, muốn viết 1 cái gì đấy để tâm trạng cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản hơn. Cuộc sống mỗi người một khác, và không thể so sánh giữa người này với người khác, chỉ biết là mình thầm mong và ao ước có một người chồng quan tâm tới vợ con hơn, chứ không phải là một người chồng làm ra nhiều tiền mặc dù hiện giờ chồng mình đều không có cả hai thứ đó.

 Ảnh minh họa

Tôi nhìn gia đình người ta hạnh phúc, tôi ao ước, dù ao ước đó rất nhỏ bé nhưng chẳng bao giờ trở thành hiện thực. Đã từ khi nào, phải nói là rất lâu rồi, tôi không còn cảm nhận được sự quan tâm từ người đàn ông đã cùng mình chung sống đến 3 năm, thêm 2 năm yêu nhau trước khi cưới.

Chắc mối quan tâm duy nhất bây giờ chỉ là đứa con. Đã bao lâu rồi, tôi mong có ai đó khi ngủ chủ động ôm mình, ôm hôn thắm thiết. Tôi mong có một người chồng sẽ chia sẻ công việc, hàng ngày sẽ hỏi han mình xem công việc như thế nào, có vấn đề gì không hơn là việc mình tự chia sẻ. Nhưng điều đó là một điều rất xa vời với tôi bây giờ.

Nói về cuộc sống của hai vợ chồng tôi, có lẽ không có gì hơn ngoài hai từ “nhạt nhẽo”. Tối tối vợ chồng chỉ nhìn nhau lúc ăn cơm, rồi chồng tôi vào ôm máy tính chơi game, lúc đi ngủ thì ôm điện thoại lướt facebook. Tôi cảm thấy cuộc sống này chỉ còn mình, với con trong 4 bức tường, và một người vô hình, đó là người chồng, người cha.

Chồng tôi nào cũng nghĩ tôi kiểm soát, ham tiền, hay kêu ca khổ sở, nhưng chưa bao giờ anh ấy nhìn vợ bằng một góc nhìn thiện cảm, tốt đẹp hơn. Tôi vun vén mọi thứ cũng chỉ vì gia đình, vì đứa con còn quá nhỏ. Tôi không muốn để đến cuối tháng, phải chạy từng đồng lo sữa cho con. Tôi không cho anh đi nhậu nhẹt nhiều với bạn bè, vì sợ anh hay say, hay mệt, hôm sau đi làm uể oải…

Cuộc sống của tôi, hết 8 tiếng làm việc ở cơ quan, lúc nào cũng chỉ chăm chăm lo cho chồng cho con. Trong đầu không có gì khác là tối nay cho con ăn gì, sáng mai con đã có gì ăn chưa? Nhà còn bao nhiêu tiền, con có thiếu sữa không? Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã chiếm hết thời gian một ngày của tôi, đã đủ làm tôi kiệt sức. Tôi không còn một chút rảnh rỗi nào cho bản thân, tôi đầu bù tóc rối. Tôi cảm thấy mình lạc lõng dần giữa cuộc đời…

Có những lúc tôi không biết là mình đang nghĩ gì? Nhiều khi chỉ muốn bỏ lại tất cả, rồi đi thật xa. Rồi trốn vào đâu đó, không muốn gặp ai nữa, không muốn làm gì cả. Tôi không muốn chịu cảnh sống như thế này…

Rất nhiều đêm tôi không ngủ được, tôi tìm đến thuốc ngủ như một cứu cánh. Nhưng 2 viên, rồi 4 viên, tất cả đều không có tác dụng với tôi. Liều lượng thuốc cứ tăng dần lên, tôi không những không ngủ được mà còn dần mất sữa, con không có sữa bú thì khóc ngày khóc đêm, tôi càng căng thẳng. Nhiều khi tôi bế con khóc ngặt trên tay, mà chỉ muốn ném nó xuống đất…

Người ta nói “phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng”, là đúng. Mà tôi cũng chẳng mong gì hơn nhiều đâu, tôi chỉ muốn, anh cùng chăm con với tôi, cùng dỗ con khóc, vì ai đi làm về cũng mệt mỏi như ai. Tôi muốn chồng tôi hỏi xem tôi có mệt không, sẽ an ủi tôi thường xuyên để tôi có niềm tin bước tiếp. Tôi chỉ cần thế thôi, mà sao khó quá. Tôi phải làm gì để vượt qua được tình cảnh này, bởi nếu không, tôi chẳng biết mình sẽ làm gì dại dột nữa…