Một ngày chủ nhật đẹp trời, khi tôi còn đang hát những câu từ lộn xộn dưới bếp thì chồng tôi xuống. Anh ngồi thẫn thờ nhìn tôi rồi ra sân vườn hút thuốc. Tôi không bận tâm lắm. Cho đến khi anh nói: “Chúng ta ly hôn thôi”.
Tôi đánh rơi cái nĩa xuống chiếc đĩa, làm vang lên tiếng động chói tai. Trước giờ, dù có cãi nhau lớn đến đâu, người dọa câu đó luôn là tôi chứ không phải anh. Đây là lần đầu tiên anh nói câu này, trong khi chúng tôi vẫn rất yên bình bên nhau.
Thấy tôi sốc như thế, anh thoáng giật mình rồi cúi mặt xuống thấp. “Anh xin lỗi, anh yêu người khác rồi”. Một câu nói còn có tính sát thương hơn cả ngàn con dao. Tôi đã không thể nói gì, không thể nghĩ gì. Đến bước lên bậc thang để về phòng, tôi còn phải vịn vào tường để không té ngã nữa mà. Tôi biết, anh vẫn đang nhìn tôi từ bên dưới.
Suốt một ngày chủ nhật với bao nhiêu dự định đều tan vỡ vì câu nói ấy của chồng tôi. Tôi vùi mình trong phòng, cố mở nhạc sôi động cho át đi tâm trạng, nhưng tôi vẫn khóc. Tôi nhắn cho anh: “Vì sao?”. Anh trả lời lại: “Vì cô ấy biết lắng nghe, kiên nhẫn và dịu dàng”. Tôi cười trong nước mắt với lí do mình bị phản bội.
Suốt một ngày chủ nhật với bao nhiêu dự định đều tan vỡ vì câu nói ấy của chồng tôi. (Ảnh minh họa) |
Trước đây tôi cũng đã từng như thế. Nhưng rồi cơm áo gạo tiền, con cái, đối nội đối ngoại khiến tôi trở nên nóng nảy, thiếu kiên nhẫn và hay mắng nhiếc chồng con. Nhưng tôi như thế cũng vì yêu anh mà. “Có thể cho em một cơ hội cuối cùng để giữ lại anh cho hai con không?”. Tôi nhắn lại, anh im lặng.
Cuộc chiến giành chồng của tôi bắt đầu từ hôm đó.
Trong cuộc chiến ấy, tôi vừa phải giành chồng vừa phải chiến đấu với chính mình, với sự đau đớn khi bị phản bội .
Tôi nấu những bữa cơm thật ngon và bảo các con đợi ba về. Thông thường, mẹ con tôi sẽ ăn và ngủ trước, anh về có ăn hay không tôi không quan tâm. Nhưng giờ, tôi và các con đợi anh tới 10 giờ. Tôi biết, anh đã đi ăn cùng nhân tình nhưng nén đau, nén giận. Thấy vợ con đợi mình, ban đầu anh giận lắm. Anh nói tôi điên rồ khi kéo con vào chuyện người lớn. Nhưng rồi con trai 4 tuổi của tôi đã nói rằng: “Con thích ăn cơm cùng bố cơ”. Và anh đã thay đổi. Anh về ăn cơm với mẹ con tôi một tuần 4 buổi, 3 buổi còn lại, anh dành cho tình nhân.
Trong những bữa cơm ấy, tôi hỏi han chuyện công ty anh. Mới đầu, anh khó chịu bảo tôi biết gì mà hỏi. Sau vài lần, anh mở lòng nhiều hơn. Những bữa cơm vì thế mà dễ chịu hơn, rộn ràng hơn.
Sau hai tuần, anh tăng bữa cơm ở nhà lên 5 bữa một tuần. Ngày chủ nhật, con trai tôi gọi điện bảo bố đưa về nội chơi. Dù đang đi với tình nhân nhưng nghe con nói thế, anh lại về đưa mẹ con tôi đi. Trước giờ tôi rất ít chủ động về nội. Mối quan hệ giữa tôi với mẹ chồng không tốt lắm. Nhưng sau khi chồng giáng cho tôi một cú sốc đó, tôi nhận ra mình không thể chiến đấu đơn độc được. Thế là tôi tìm cách kéo nhà chồng về phía mình.
Tôi thường xuyên đưa hai con về nội chơi. Tôi mua quà cho bố mẹ chồng. Mối quan hệ giữa tôi với nhà chồng cải thiện rõ rệt. Mỗi khi đưa mẹ con tôi về chơi, thấy tôi cười nói thân thiết, hiếu thuận với bố mẹ chồng, chồng tôi đều bất ngờ. Nhờ đó, anh bắt đầu mở lòng, trò chuyện với tôi nhiều hơn.
Đêm qua, anh đã chủ động ôm gối qua phòng tôi ngủ sau 3 tháng ngủ riêng. (Ảnh minh họa) |
Thỉnh thoảng, tôi lại nhét vào ví anh mấy tờ 500 nghìn. Tôi biết, có thể anh sẽ đem tiền ấy cho bồ nhưng tôi muốn cho anh thấy, tôi vẫn còn quan tâm anh. Sau hai tháng, anh ở nhà với mẹ con tôi nhiều hơn. Ngày nghỉ, anh không còn đợi con gọi điện nữa mà chủ động đưa mẹ con tôi về nội hoặc về ngoại chơi.
Đêm qua, anh đã chủ động ôm gối qua phòng tôi ngủ sau 3 tháng ngủ riêng. Anh hỏi tôi có hận anh không? Tôi gật đầu. “Hận nhưng em vẫn yêu anh. Hơn tất cả, em không muốn hai đứa nhỏ mỗi đứa một nơi”. Anh ôm lấy tôi, nhẹ nhàng nói đã cắt đứt với nhân tình rồi. Anh cảm ơn vì tôi đã cho anh một cơ hội trở về, cảm ơn tôi đã mở rộng cửa thay vì đóng kín tất cả. Tôi bật khóc. Sau 3 tháng kìm nén, tôi đã khóc thật sự.
Thế đấy, "lạt mềm buộc chặt", tôi đã níu chân được một người đàn ông. Quan trọng hơn, nhờ sự xuất hiện của cô gái ấy mà tôi nhận ra nhiều điều trong cuộc sống hôn nhân. Có lẽ để giữ mái ấm, không chỉ có tiền bạc, trách nhiệm mà còn cả tình yêu, sự bao dung và thấu hiểu nhau.