Hôm ấy, tôi định sẽ dành cho anh một bất ngờ. Khi anh đi làm về, tôi kéo tuột anh vào trong phòng, vừa hôn vừa cởi áo cho anh. Anh có vẻ rất ngỡ ngàng rồi hào hứng hùa theo. Vẫn theo thói quen cũ, chỉ hôn tôi được một lúc là anh chiếm quyền chủ động, nhưng tôi đã “cảnh cáo” anh bằng một cử chủ dễ thương, bảo với anh rằng hôm nay anh là vua, tôi sẽ phục vụ anh từ a-z.
Anh có vẻ rất ngỡ ngàng rồi hào hứng hùa theo |
Tôi hôn môi anh xong bèn hôn xuống cổ, anh bỗng giật mình đẩy tôi ra rồi oằn người lên cười lăn lộn. Tôi ngỡ ngàng chưng hửng. Anh vừa thở, vừa cười, vừa nói: “Anh buồn lắm, không chịu được”. Thế rồi anh lại chiếm thế thượng phong, sẵn sàng phục vụ tôi như nữ hoàng.
Từ đó tôi liên tục thử anh. Tôi phát hiện ra chỉ có ôm ngang người anh là anh không buồn, còn bất cứ tay tôi rờ đến đâu anh cũng phải gồng mình lên để chống lại cái buồn. Nếu như tôi cố tình thể nào anh cũng đẩy tôi ra rồi cười khanh khách. Cử chỉ của anh quả thật rất dễ thương, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy thiệt thòi.
Cái thiệt thứ nhất là sợ chồng thiệt, phải đi đường một chiều. Phục vụ tôi từ đầu tới chân, đưa tôi lên đỉnh và mát xa khắp cơ thể tôi khi tôi chìm vào giấc ngủ. Cái thiệt thứ hai là tôi cũng muốn được vuốt ve anh nhưng tôi không được làm. Nhiều lúc tôi cũng thèm được hôn lên những chỗ khác ngoài khuôn mặt anh, nhưng anh không chịu được. Tôi luôn phải ý thức điều khiển đôi tay mình sao cho không chạm vào những phần nhạy cảm khiến anh buồn.
Càng ngày tôi càng thấy mình giống khúc gỗ hơn là một người vợ. Tuy rằng anh vẫn nhiệt tình và coi việc “phục vụ” tôi là niềm vui của anh nhưng tôi không còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Tôi thấy “đi đường một chiều” thật nhàm chán. Nếu anh hết chiêu trò thì cuộc yêu sẽ trở nên tẻ nhạt, trong khi đó tôi lại không được “trình diễn” nhưng bí kíp mà tôi học hỏi được trong sách dạy “yêu” để cả hai chúng tôi đều hòa nhập, hâm nóng phòng the.
Tôi chán đi đường một chiều và anh cũng sắp hết chiêu rồi |
Quả đúng như tôi lo lắng, sau khi sinh con, anh cũng bận rộn nhiều công việc và chẳng có hứng để “dạo đầu” lãng mạn nữa. Chúng tôi thường xuyên đi vào việc chính và anh vẫn luôn là “nhạc trưởng”.Tôi chỉ là người cổ vũ, không hơn không kém.
Tôi tìm hiểu trên mạng mà không thấy ai tư vấn về việc chồng có máu buồn thì phải “yêu” thế nào cho phong phú. Tôi chán đi đường một chiều và anh cũng sắp hết chiêu rồi. Chẳng nhẽ suốt quãng đời còn lại, chúng tôi chỉ có mỗi việc “ngắm” và “bắn” là xong hay sao?