Chị vươn tay vuốt nhẹ lên chiếc ga giường, cứ miết nhẹ miết nhẹ chỗ nằm bên cạnh rồi lại lại lặng người hồi lâu. Kỷ niệm của người ta ngọt ngào lãng mạn thế nào, chứ với chị và anh lại chỉ có một chiếc giường. Chị còn nhớ, lần đầu tiên chị gặp anh là trên giường, mà còn là giường bệnh, xấu xí nhường nào. Anh khi đó chạy tới lui chăm cho mẹ mình ở giường bệnh kế bên. Mẹ anh thấy chị một mình loay hoay mà thương, bắt chuyện thế nào lại muốn chị ra viện thì phải về quê bác chơi. Chị cũng chỉ nghe thế, chẳng nghĩ gì nhiều. Cứ chốc chốc chị lại quay sang nhìn dáng anh lành lạnh chẳng mấy thân thiện, lại nghĩ ở cạnh con người này rồi sao mà chịu nổi?
Cứ nghĩ xuất viện rồi thôi, thế mà lại gặp lại. Anh học trên chị hai khóa, trường cả ngàn người vẫn chạm mặt nhau. Rồi đến một chiều tan học, anh chặn ngay trước lối chị về, chìa ra hai xâu bánh ú, bảo là mẹ anh nhất quyết muốn đưa cho chị. Tự dưng lúc đó, thấy dáng vẻ có phần ngượng ngùng của anh, chị lại thấy anh chẳng còn khó ưa nữa. Vài lần sau đó cũng là đồ mẹ anh nấu đưa anh đến gặp chị, yêu nhau lúc nào cũng không hay.
Mà lần đầu hẹn hò của hai người lại cũng vẫn là trên một chiếc giường, là giường tầng trong ký túc xá của chị. Hôm đó, phòng chị tổ chức ăn uống, anh lại mon men sang đưa bánh cho chị. Các chị trong phòng đòi giữ anh lại cho bằng được. Hôm đó, anh ngồi cạnh chị trên giường, đánh ghi ta chị nghe bài “Kiss the rain” chị cực thích. Chị cứ say sưa nhìn anh, cũng không ngờ rồi sẽ có lúc mình thương người đàn ông này đến đau lòng.
Cũng không ngờ rồi sẽ có lúc mình thương người đàn ông này đến đau lòng - Ảnh minh họa: Internet |
Thế rồi anh chị lấy nhau, chiếc giường ban đầu chỉ nhỏ bé nằm trong căn phòng trọ chật hẹp. Cho đến khi anh thành công, chiếc giường của hai vợ chồng rồi cũng rộng rãi trong căn phòng trang hoàng đủ đầy tiện nghi. Chị cười nhẹ, chiếc giường với người ta ý nghĩa thế nào chị không biết, chứ với chị, nó là cả một dấu vết tình yêu. Từ ngày chưa biết nhau là gì, cho đến khi thương nhau, thuộc về nhau, trao cho nhau cả yêu thương lẫn thể xác, mọi thứ đều từ một nơi mềm mại và ấm cúng đó. Với chị, trong nhà, chiếc giường là nơi chị thấy an toàn nhất, vì rồi anh sẽ về, sẽ nằm cạnh chị mà thủ thỉ mọi điều. Là nơi anh nói thương chị nhiều nhất, là nơi chỉ thuộc về anh và chị. Vậy mà mọi thứ lại hay cũng đổ vỡ từ nơi nó bắt đầu…
Thời gian đó, chị phải đi công tác thường xuyên, anh lại bận rộn với dự án mới. Hai vợ chồng có khi vài tuần mới thấy mặt nhau, con cũng phải gửi về nội ngoại trông hộ. Chị luôn nhớ, chiều hôm ấy chị về sớm sau dịp công tác. Chị tay xách nách mang định bụng sẽ làm một bữa thịnh soạn cho anh. Chị loay hoay trong bếp hồi lâu rồi cũng xong, rồi chị bắt đầu dọn nhà cửa. Chị định thay chiếc ga giường, nhưng chưa gì đã khựng lại. Trên chiếc giường của vợ chồng chị, hình ảnh những sợi tóc xoăn dài như khiến đầu óc chị mụ mị đi. Tóc chị đó giờ luôn là tóc ngắn và đen thẳng…
Tối ấy, chồng chị vẫn ôm chị rất chặt như mọi khi, anh vẫn ngủ ngon lành bên cạnh chị. Nhưng chị thì cả đêm vẫn không ngủ nổi, lòng hoang hoải không thôi. Sáng ra, chị nói với anh chị có chuyến công tác khoảng hai tuần. Anh nhẹ ôm lấy chị, bảo chị đừng dốc sức anh thương. Chị không nói gì, lẳng lặng đẩy va li ra khỏi nhà. Chị chọn một khách sạn gần nhà, chỉ ở trong phòng suốt mấy ngày sau đó. Đến khi nhận được cuộc điện thoại của thám tử, chị không nhớ mình đã về nhà như thế nào. Chỉ còn nhớ những tiếng rên rỉ của chồng sau cánh cửa phòng ngủ. Chị đã đứng ở đó rất lâu, chị không dám vào, càng không dám nhìn. Chị không đủ can đảm nhìn chồng phản bội mình trên chính chiếc giường của cả hai. Để rồi trong tiếng ái ân của chồng và nhân tình, chị để lại chiếc nhẫn cưới trên bàn rồi rời đi…
Chị không đủ can đảm nhìn chồng phản bội mình trên chính chiếc giường của cả hai - Ảnh minh họa: Internet |
Chị không tha thứ nổi cho chồng, dù rằng đó là lần đầu tiên anh lạc lối. Người ta nói chị ích kỉ, bảo chị vì chút sĩ diện của đàn bà mà không thương chồng con. Chị cười chứ chẳng nói được gì. Chị đã luôn hỏi anh, anh nghĩ gì khi dẫn người đàn bà khác về ngôi nhà có con chị, về thế giới nhỏ chị đã dùng cả thanh xuân gìn giữ. Anh nghĩ sao khi ái ân tội lỗi trên chiếc giường của chị. Đến cuối cùng, chị cũng tự tìm được câu trả lời, chỉ là, trong lòng anh, một khi bội bạc lên ngôi, nghĩa tình một tấc cũng không còn. Thế thì đòi hỏi làm sao được một lần anh nhớ chuyện xưa. Thế thì còn gì đáng để chị thứ tha, còn gì cho đủ một lần chị bao dung đâu…
Ngày chị kéo vali ra khỏi nhà cùng con, chị chỉ nói với anh, hãy để chiếc giường là nơi để yêu thương, chứ không phải là nơi để bội bạc. Anh ôm lấy đầu, gục xuống ngay bên cạnh chiếc giường đã từng là của riêng hai vợ chồng chị…