Được bạn bè giới thiệu cho một anh chàng khá được, nàng quyết định gặp mặt. Chàng chu đáo lắm, hẹn nàng ở một quán café yên tĩnh, dành cho việc chuyện trò làm quen vô cùng thích hợp.
Khi nàng tới thì chàng đã đến rồi, quả là người đúng hẹn, nàng thầm cộng thêm cho chàng một điểm. Nhìn chàng ăn mặc gọn gàng, đầu tóc sạch sẽ, mỉm cười với mình, nàng cộng thêm cho chàng vài điểm nữa. Đàn ông thơm tho và dễ mến, duyệt!
Chàng ga lăng đưa thực đơn cho nàng gọi đồ uống, vừa hỏi han nàng vài câu khiến không khí thoải mái đi nhiều, không có sự gượng gạo, ngại ngùng của những người mới quen. Sau một lúc hỏi han linh tinh những chuyện vô thưởng vô phạt, chàng liền nghiêm túc hẳn lên, nhẹ nhàng bảo nàng: “Anh là người thẳng thắn, có gì đều muốn nói rõ ràng với đối phương, hy vọng em đừng để bụng. Mục đích đi xem mặt của anh là kết hôn, không phải yêu đương chơi bời. Vì thế anh mong em cũng nói rõ những yêu cầu của mình về đối tượng kết hôn, để xem chúng ta có thích hợp với nhau hay không, cho đỡ mất thời gian của nhau. Em thấy có đúng không?”.
Nàng thấy chàng nói những điều ấy ngay lần đầu gặp có phần hơi đường đột, nhưng cũng không quá phản cảm, bởi chàng nói đều có lí cả. Nàng đồng thời không muốn mất thời gian vô ích, vì thế gật đầu đồng ý với chàng. Chàng cười tươi: “Nói thật, anh thấy em chẳng có điểm nào có thể chê được cả. Anh cũng không quá khắt khe với vợ mình đâu, trên đời này có ai là hợp tính với ai hoàn toàn, về sống chung rồi liệu đường mà dung hòa thôi”.
Ảnh minh họa |
Nghe chàng nói xong, nàng cộng thêm cho chàng vài điểm nữa. Vị chi trong lòng nàng, chàng phải được cỡ 8 điểm rồi. Bạn nàng nói, nhân phẩm của chàng rất tốt, chịu khó làm việc, không chơi bời hay yêu đương lăng nhăng gì. Một người đàn ông tốt như vậy lại rơi vào tay nàng, ông trời quả nhiên không bạc đãi nàng!
Lại nghe chàng nói tiếp: “Nhưng anh có 2 yêu cầu bắt buộc đối với đối tượng kết hôn, em thử nghe xem thế nào nhé?”. Nàng gật gật đầu, chàng nhấp một ngụm café rồi chậm rãi tâm sự: “Thứ nhất, đó là lương phải trên 10 triệu/tháng. Em biết đấy, lương anh được 11 triệu, cho nên vợ anh phải kiếm được từng ấy tiền thì mới đảm bảo sống ở thành phố này. Ít nữa còn con nhỏ nữa, em nói có đúng không?”.
À… Vụ này hả? Nàng uống một ngụm café to, cố nuốt xuống rồi mỉm cười tỏ vẻ đồng tình với chàng. Thực ra nàng không thoải mái cho lắm về việc chàng nhắc tới tiền nong và đòi hỏi về mức lương của vợ một cách trực tiếp, rõ ràng, cặn kẽ như thế. Nói như chàng, vậy nếu lương nàng 9 triệu/tháng thì chàng không thèm cưới chắc? Tuy vậy, nàng đành cố nghĩ theo hướng tích cực, cho rằng chàng chỉ là thẳng tính quá mà thôi. Lương chàng chưa được cao lắm so với mặt bằng chung, không thể làm trụ cột gia đình, do đó yêu cầu vợ có mức lương khá để đảm bảo cuộc sống hôn nhân thuận lợi là hoàn toàn chính đáng. Thời nay phụ nữ cũng kiếm tiền như ai, sợ gì!
“Lương em cũng tầm chục triệu một tháng”, nàng trả lời làm chàng mừng rỡ. Vậy là nàng qua được một cửa. Bất giác nàng tò mò, không biết điều kiện kết hôn bắt buộc thứ 2 của chàng là gì? Điều kiện thứ nhất đã liên quan đến tiền bạc rồi, tiếp theo sẽ dính líu đến cái gì đây.
Không phụ sự mong mỏi của nàng, chàng tiếp tục ra điều kiện: “Thứ 2, đó là vợ anh phải có nhà riêng, không cần nhà cao cửa rộng, một căn chung cư để gia đình 4 người ở đủ là được, giá thị trường bây giờ chắc cũng quá 1 tỷ. Không giấu gì em, anh được học hành có công việc ngon lành bây giờ cũng do bố mẹ gắng sức lắm mới chu cấp nổi, bây giờ lại bảo ông bà cho tiền mua nhà nữa thì thực sự không thể đào đâu ra. Mà với mức lương như của chúng ta, ăn tiêu, nuôi con hàng tháng vừa hay hết, dư dả đâu mà mua nhà? Mong muốn đấy của anh cũng là để cho con anh sau này không phải khổ, theo bố mẹ nay nhà trọ này mai nhà trọ khác thôi”.
Lần này nàng không nuốt nổi ngụm café trong miệng nữa, mà bị sặc ngay lập tức. Điều kiện này của chàng làm nàng không thể nói nổi cái gì. Vừa muốn vợ ưa nhìn, công việc tốt, tính cách tốt, lại còn đòi vợ phải giàu, mua được nhà riêng nữa, thì hình như chàng khôn hết phần thiên hạ thì phải! Trước đó, bố mẹ nàng có nói, khi nào nàng kết hôn sẽ cho một nửa căn nhà, còn lại nhà trai không có cho thì vợ chồng nàng tự túc nốt. Đấy, nàng với gia đình còn chưa bắt buộc chồng phải có dù chỉ một nửa căn nhà, đây chàng đòi hẳn một căn! Gia đình khó khăn, được thôi, nhưng bản thân chàng không nghĩ tự nỗ lực, còn mong ăn sẵn, thật hết nói nổi!
Nếu nàng là một kẻ si tình, mê chàng như điếu đổ, sẽ lập tức về xin bố mẹ nửa tiền mua nhà, còn lại đi vay mượn khắp nơi cho đạt yêu cầu của chàng. Nhưng tiếc thay, nàng không phải như thế. Vì vậy, chàng thẳng thắn thì nàng cũng chân thành mà rằng: “Xin lỗi, điều kiện này em không đáp ứng nổi”, rồi dứt khoát xách túi ra về, không một lần ngoảnh lại.