Tôi làm công nhân khu công nghiệp, có chút kiến thức ngoại ngữ và trình độ tay nghề nên chỉ sau 3 năm, tôi được chọn làm tổ trưởng. Công việc tăng ca liên miên đã vắt kiệt tuổi thanh xuân của tôi.
12 năm trôi qua, tôi có sổ tiết kiệm 600 triệu. Nhưng ngoảnh lại, bạn bè cùng trang lứa đã yên ấm chồng con, tôi vẫn thui thủi một mình ở trọ với đứa em cùng quê.
Chị gái tôi sốt ruột nên nhờ người mai mối cho tôi gặp Huy, làm bảo vệ ngân hàng. Anh Huy hơn tôi 4 tuổi, cùng là đồng hương nên chúng tôi nhanh chóng có cảm tình với nhau.
Ảnh: Shutterstock |
Chỉ sau nửa năm tìm hiểu, tôi và anh đã nên duyên vợ chồng trong niềm vui mừng khôn xiết của hai bên gia đình. Nhưng không ngờ, sau khi lấy anh tôi đã nếm trải quá nhiều cay đắng và uất ức.
Chẳng biết có cô dâu nào giống tôi không, vừa chân ướt chân ráo về nhà chồng, tôi đã phải ngồi rửa cả núi bát đũa cỗ cưới.
Anh em họ hàng nhà chồng, không có ai hỏi han tôi nửa lời. Chồng tôi thì say bí tỉ nằm ngủ trong phòng cưới. Đến tận 8 giờ tối tôi mới dọn dẹp xong. Ăn uống qua loa, tôi về phòng riêng.
Lúc này tôi mới quan sát kĩ thì thấy giường tủ đều là đồ cũ, chăn ga gối đệm cũng chỉ là loại bình dân rẻ nhất chợ. Tôi buồn bã ngồi góc phòng khóc sưng cả mắt.
Về Hà Nội, vợ chồng tôi thuê căn nhà 2 tầng cách chỗ tôi làm 5 km để tiện đi lại. Bố mẹ chồng giục chúng tôi mua căn chung cư chứ thuê nhà quá tốn kém. Tôi vâng dạ nhưng thâm tâm suy tính, cứ để từ từ xem vợ chồng ăn ở với nhau ra sao.
Chồng tôi lương thấp nhưng gia trưởng, mua sắm gì trong nhà anh đều quyết định mua đồ xịn và tôi là người chi tiền. Mỗi lần về quê chồng, tôi phải sắm sửa đủ thứ quà bánh đắt tiền, thuê taxi đi lại, biếu ông bà tiền sửa nhà, mua ti vi, tủ lạnh mới.
Em trai chồng thi đỗ đại học, chồng tôi cũng sĩ diện tuyên bố cho em 15 triệu mua xe máy đi lại.
Có bao nhiêu tiền lương, chồng tôi dốc túi đem về quê lo cho bố mẹ, anh em nhưng với vợ thì anh rất hà tiện. Mỗi tháng anh đưa tôi đúng 1 triệu để đóng tiền điện nước sinh hoạt còn tất cả mọi chi tiêu trong gia đình, tôi phải tự lo liệu xoay xở. Anh nói, anh đang chơi họ cùng mấy anh em cơ quan nên không có tiền đưa cho tôi.
Thời gian gần đây chồng tôi thường xuyên đi làm thêm ca đêm. Có hôm, cảm thấy quá cô đơn, tôi đến ngân hàng tìm chồng nhưng không thấy. Một đồng nghiệp của anh phá lên cười khi tôi nói công việc anh bận rộn phải đi làm đêm hôm cả tháng nay. Anh ta bảo, chồng tôi đi bảo vệ cô thợ may cuối ngõ.
Tôi sửng sốt không tin. Người này lại bảo tôi đi sâu vào ngõ phía sau ngân hàng, có cửa hàng may đo Thùy Linh, cô chủ quán chính là bồ của chồng tôi.
Tìm đến cửa hàng may đo thời trang. Cô Linh đang cắt vải, chồng tôi ngồi thùa khuyết, đơm khuy, cười đùa rôm rả. Tôi xông vào, giật phắt mớ quần áo trên tay chồng ném vào người Linh và chửi bới cô ta thậm tệ.
Linh không hề xấu hổ, cô ta chỉ mặt tôi thách thức, nếu tôi còn làm ầm ĩ, cô ta sẽ báo công an bắt tôi lại vì tội đập phá đồ đạc nhà cô ta.
Linh còn trắng trợn xỉ vả ngoại hình của tôi và tiết lộ với tôi một thông tin bí mật. Huy đã yêu cô ta từ trước khi lấy tôi. Chỉ vì cô ta vướng đứa con 3 tuổi nên gia đình anh không đồng ý…
Tôi gào lên, tức thì chồng tôi vung tay tát tôi mấy cái nảy đom đóm, đuổi tôi ra khỏi cửa hàng.
Về nhà, anh ta chìa trước mặt tôi lá đơn ly hôn có sẵn chữ ký, anh nói lấy tôi vì tiền bạc chứ không hề có tình cảm, giờ đây anh không muốn đày đọa cả tôi và anh nữa.
Tôi mới lấy chồng được gần 1 năm, chưa con cái, vẫn đang ở nhà thuê, ly hôn thật đơn giản. Nhưng tôi không muốn ly dị, vì bố mẹ tôi sẽ sống ra sao với điều tiếng dị nghị ở quê.
Tôi cũng đã tốn 50 triệu biếu bố mẹ chồng sửa nhà, mua sắm đồ đạc. Nếu ly dị, tôi thiệt thòi quá.
Tôi phải làm sao để anh hồi tâm chuyển ý, quay về với gia đình? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.