Thời gian đó là lúc tôi chỉ vừa sinh con khoảng chưa đầy 2 tháng. Tôi tình cờ thấy một bao cao su trong bóp của chồng...
Tôi từng nghĩ rằng chồng tôi bị dụ dỗ, chỉ là một lần vui chơi. Nhưng mẹ tôi đã nói thế này, đàn ông vốn không ngu ngốc, lại càng không phải là đứa trẻ. Không ai dụ dỗ nổi một người trưởng thành nếu họ không đồng ý ngả nghiêng, không tự nguyện sa đọa. Đàn ông ngoại tình, là vì anh ta muốn, là vì anh ta bằng lòng, chỉ vậy thôi. Không ai ép được ai ngoại tình và ai cũng là người trưởng thành.
Nhưng tôi không đủ can đảm đối mặt với sự phản bội của chồng. Đau lòng, hụt hẫng, thậm chí là tuyệt vọng…Những thứ cảm giác pha trộn của đàn bà bị phản bội cứ cuồn cuộn bên trong vẻ bình thản của tôi . Tôi đã im lìm suốt mấy tháng dài sau đó. Chiếc bao cao su trong bóp của chồng vẫn chưa khi nào mất đi.
Đến một ngày, nhân tình của chồng gọi cho tôi. Tôi đã gặp người phụ nữ đó trước khi nói chuyện thẳng thắn với chồng. Tôi cũng không biết sao mình có đủ can đảm để đối mặt với nhân tình của chồng. Có lẽ vì lòng kiêu hãnh của một người phụ nữ. Tôi muốn biết người phụ nữ chồng tôi đang yêu rốt cuộc trông thế nào. Tôi nhận ra, cô ta hơn tôi ở nét xuân thì tôi đã không còn và thứ tình yêu chồng tôi không thể cho tôi. Cô ta đặt trước mặt tôi chiếc áo khoác mà tôi mua cho chồng khi mới yêu nhau. Tôi ghen tuông, thứ ghen tuông của đàn bà biết mình đã không giữ nổi chồng...
Tôi ghen tuông, thứ ghen tuông của đàn bà biết mình đã không giữ nổi chồng... - Ảnh minh họa: Internet |
Tôi trở về nhà, như một kẻ thua cuộc. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, về tôi và con, cả mối quan hệ mới mẻ của chồng. Lý lẽ có thế nào thì tôi vẫn không thắng nổi tự ti và tổn thương của chính mình. Tôi viết đơn ly hôn và cùng con rời khỏi nhà. Tôi không nói một lời nào với chồng. Tôi lựa chọn một cái kết im lìm và nhẹ nhàng nhất cho cả hai. Hết tình thì vẫn có nghĩa. Cái kết thế này vẫn là chút nghĩa cuối cùng tôi dành cho chồng. Bên tờ đơn ly hôn, tôi trả lại chồng chiếc áo khoác kia.
Nhưng chỉ khoảng 3 ngày sau đó, chồng tôi đã đi tìm tôi và con khắp nơi. Dù có cố tránh né thế nào thì tôi đều biết mọi thứ về chồng thông qua bạn bè và gia đình. Một tuần dài sau đó, tôi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của chồng quỳ gối trước mặt tôi, anh mong tôi tha thứ. Anh nói với tôi, cuối cùng anh cũng nhận ra tôi và con quan trọng thế nào. Anh không muốn mất cả hai. Tôi cũng không ngờ mình đã khóc. Thứ nước mắt im lìm ngược xuôi sau vẻ ngoài như không cuối cùng cũng tuôn trào không dứt.
Chồng tôi quay về. Tôi khó khăn, còn chồng lại vụng về, chúng tôi cùng nhau bắt đầu lại mọi thứ. Anh ấy nói giây phút anh thấy sợ nhất không phải là khi bị tôi phát hiện. Điều khiến chồng tôi hoảng sợ thật sự chính là khi trở về nhà và không thể tìm thấy tôi và con, trên bàn chỉ còn duy nhất tờ đơn ly hôn tôi đã ký cùng chiếc áo tôi từng tặng. Đó mới là lúc chồng tôi hoảng loạn nhất, cũng là khi anh biết mình cần gì nhất.
Tôi biết sẽ có nhiều người nói với tôi rằng tha thứ cho đàn ông ngoại tình là một sự liều lĩnh không biết trước kết quả. Thật ra, tôi chưa từng nghĩ mình đủ dũng cảm để tha thứ cho chồng. Nhưng sau bao ngày xa nhau, nhìn thấy anh lòng tôi đau, con tôi khóc thì tôi lại hiểu mình và con cần anh thế nào. Cũng như sau những phút giây tội lỗi, anh biết gia đình quan trọng với anh ra sao.Trải qua chuyện cũ, cả tôi và chồng đều khó lòng quên hết . Chúng tôi của hôm nay cũng thật không biết chuyện gì sẽ đến vào ngày mai. Nhưng chúng tôi đều hiểu, chúng tôi quay về là vì cần nhau. Cảm giác cần nhau đó đủ sức đốn đổ cám dỗ nơi chồng và tổn thương của tôi.
Và tôi nhận ra rằng điều đáng sợ nhất trong hôn nhân, không phải là kẻ thứ ba, mà chính là khi chúng ta không còn cần nhau nữa. Chồng tôi sẽ không thể trở về nếu anh ấy không biết mình cần vợ con đến nhường nào. Và tôi cũng không thể dễ dàng tha thứ cho chồng nếu tôi không nhận ra tôi cũng còn cần chồng ra sao.
Là vì còn cần nhau nên đành đánh cược cho nhau một cơ hội. Chúng tôi đã lựa chọn như thế.
Và tôi nhận ra rằng điều đáng sợ nhất trong hôn nhân, không phải là kẻ thứ ba, mà chính là khi chúng ta không còn cần nhau nữa - Ảnh minh họa: Internet |
Trong hôn nhân, ly hôn thì dễ, chứ giữ lấy nhau mới là khó. Đừng sợ ngoài kia có bao nhiêu kẻ lăm le nhảy vào, cũng đừng so đo mình phải hơn thua với ai. Quan trọng vẫn là bạn biết mình phải làm thế nào để vợ chồng không bao giờ có cảm giác có nhau cũng được mà không có nhau cũng không sao. Hôn nhân không phải là yêu đương. Yêu đương là vì cảm xúc một thời, còn hôn nhân là vì cần nhau một đời. Chồng có thể yêu nhân tình nhất thời đó nhưng anh ấy sẽ cần gia đình cả đời. Chồng có thể phạm lỗi đó nhưng ta liệu có chấp nhận thứ tha vì cả hai cần nhau không. Đó là quyết định của ta, là lựa chọn của ta. Mà đã lựa chọn rồi thì phải cùng nhau trả giá.
Đến cuối cùng, phải hiểu, hôn nhân là một câu chuyện dài. Sóng gió bão bùng dữ dội cũng là để trọn vẹn một cái nắm tay khi về già. Chồng tôi đã từng có lỗi, cũng không biết tương lai liệu tôi có sai đường không. Nhưng đừng nghĩ mãi làm gì, vì đến cuối cùng vẫn là câu hỏi, liệu ta có còn cần nhau trong đời không? Có còn muốn bên nhau mà đi tiếp không? Nếu câu trả lời là có, thì cứ nắm tay nhau mà bước qua hết thảy đi. Vì còn cần nhau, còn biết nhau quan trọng thế nào thì mọi thứ đều xứng đáng để cố gắng, phải không?