Nể, bởi ông chẳng vì cái ghế của mình hay của cả ông anh mình (Chủ tịch VPF Võ Quốc Thắng) mà che giấu những phản ứng rất con người. Khi ông sấn vào đốp chát trọng tài Thư ngay trên sân, người ta thấy ông đúng là một phần của đội bóng, cũng phẫn nộ, cay cú, ăn thua, đến mức quên luôn phẩm cấp.
Trọng, bởi khi chuyện đã xảy ra, ông không trốn tránh, không đổ vấy. Ông đàng hoàng xin lỗi và chịu hết trách nhiệm về mình. Ông từ chức ngay trong cái đêm mà dư luận đang dậy sóng.
Ông Nhiệm từng chia sẻ, ông không còn tâm trí đâu mà làm Chủ tịch đội bóng nữa. Và khi đã ở thế rũ áo ra đi, ông sẵn sàng nhận hết phần nặng nề của án phạt, chỉ mong cầu thủ của mình được xử nhẹ nhàng. Ông biết rõ gia cảnh Minh Nhựt sẽ thế nào, nếu thủ môn này thất nghiệp.
Giờ thì số đông đã hiểu vì sao ở Long An, người ta vẫn gọi ông Nhiệm bằng cái tên thân mật: anh Út. Khi anh Út gây ra chuyện lớn, hội CĐV Bến Lức vẫn một lòng bênh vực, cảm thông. Bây giờ, anh Út nghỉ, thì đã có anh Môn lên thay thế.
Ông tân Chủ tịch Nguyễn Môn đánh dấu sự xuất hiện bằng một tuyên bố lạnh lùng. Ông bảo, án phạt dành cho Quang Thanh, Minh Nhựt quả có nặng nhưng cũng vẫn chưa đủ tính răn đe, và ở góc độ CLB, ông không bao giờ bao che cho những hành vi phi luật lệ.
Chẳng biết bao nhiêu người ủng hộ tinh thần tự phê, tự xử ấy của ông. Chỉ thấy một điều rất rõ ràng, ông Môn đang cố gắng bằng mọi cách “rửa mặt” cho CLB trong ngày tiếp quản cương vị mới.
Nhưng dù có “trảm” Minh Nhựt, Quang Thanh đến hết nghiệp đá bóng của họ, Long An cũng chẳng thể gột sạch vết nhơ. Còn ông Nguyễn Môn, màn ra mắt “sét đánh” ấy cũng khó lòng giúp ông "ghi điểm".
Ngày hôm qua, trọng tài Thư cuối cùng cũng đã lên tiếng. Ông không biện bạch gì về tiếng còi đầy ám ảnh của mình, ông chỉ tỏ bày mong muốn Ban kỷ luật xem xét giảm án cho các cầu thủ Long An.
Với bất cứ động cơ gì, thiện chí của ông Nguyễn Trọng Thư cũng đáng được ghi nhận. Ít nhất thì ông cũng có chút sẻ chia về nghề nghiệp và cuộc sống với những cầu thủ từng phản đối vỗ mặt ông, biến ông thành một gã hề trên chấm 11 m.
Nhưng Ban kỷ luật, Ban trọng tài thì dường như không quan tâm điều đó. Thứ duy nhất mà họ công bố trước bàn dân thiên hạ là… rút kinh nghiệm nội bộ về nghiệp vụ của ông Thư.
Chỉ là rút kinh nghiệm chứ không phải khẳng định đúng – sai, điều dư luận quan tâm nhất. Đích thân ông Nguyễn Văn Mùi, Trưởng ban trọng tài úp mở như vậy, và lý do được đưa ra là ông không có quyền công bố.
Khi ông Mùi đã nói đến “quyền”, thì dư luận dù ngán ngẩm hay tức giận với cái điệp khúc rút kinh nghiệm nhàm chán ấy, cũng chỉ biết tự nở những nụ cười mai mỉa. Họ buộc phải nghĩ về tấm khiên dày cộp bảo bọc con trai ông Trưởng ban, khiến lòng tự trọng của tổ chức này vẫn nằm ở một nơi nào xa lắm.
Tác giả bài viết: Quốc Bảo
Nguồn tin: