Một đêm mùa đông Hà Nội, trời rét căm căm những ngày trước Tết nguyên Đán, chồng tôi đi sinh nhật bạn, hát Karaoke về đã một giờ sáng. Năm đó, tôi đang mang bầu con gái đầu lòng, bụng chửa vượt mặt, nằm co ro trong chăn chờ chồng đi chơi về mà không tài nào ngủ được!
Mẹ chồng tôi mắng từ lúc nghe tiếng mở cửa lạch xạch, thằng kia mày sắp là bố trẻ con rồi mà còn vô trách nhiệm, đi đâu giờ này mới về? Còn tôi chỉ ló đầu ra khỏi chăn hỏi: “Anh có đói không? Có ăn gì không em đi mua cho!”.
Mười lăm năm sau này, khi con gái chúng tôi thi đỗ vào trường chuyên, chồng tôi mới kể lại kỷ niệm đó. Anh nói, chỉ một câu nói đó thôi làm anh nhớ mãi và thay đổi tới tận ngày hôm nay. Vợ mình bụng chửa vượt mặt còn sẵn sàng nửa đêm ra khỏi chăn ấm đi mua đồ cho mình, hay xuống bếp nấu bát mì trứng nóng, trong khi mình sao không làm gì để chăm sóc vợ? Đáng lẽ mình phải là người đi mua đồ ăn, hay xuống bếp nấu cho cô ấy mới phải!
|
Anh ấy nhớ cả chuyện, thấy vợ cứ lủi thủi ôm bụng bầu đi bộ buổi tối, nên lần đầu tiên đi cùng cho vợ vui, sơ ý dắt vợ đi thẳng tới… một cái hố, vợ đẻ luôn!
Anh ấy nhớ kỹ buổi trưa mùa hè, vợ đi tay không từ nước ngoài về, để lại toàn bộ đồ đạc và máy tính (15 năm trước laptop là tài sản lớn nhất của gia đình!). Vợ định kiếm cớ lại đi nước ngoài để… du học tiếp! Mà sao vợ có thể quên nhỉ?
Không, tôi đã quên rất nhiều thứ trong cuộc sống hôn nhân này!
Tôi quên tất cả những lời mắng nhau khi giận dữ, những lần dỗi hờn, mặt sưng mày sỉa, đi vắng quên không dặn mọi người đừng chờ cơm, bữa cỗ nấu thiếu món, đi chợ mua đồ bị tráo mớ tôm tươi thành tôm chết, để quên nồi trên bếp cháy quá lửa, những bữa cơm chờ mãi nguội ngắt…
Chồng tôi cuối cùng cũng phải quên những bữa vợ đãng trí, vợ nói dối chồng để quyết tâm đi du học Thạc sĩ bằng được, cũng phải quên những lời phàn nàn của họ hàng về tính khí thất thường và lãnh đạm của vợ… Quên cả những ngày dắt con đi học buổi sáng, hàng xóm ngồi xổm dọc đường trêu chọc là “làm chồng mà phải cho con đi ăn sáng, cho con đi học, không xứng mặt làm đàn ông!”
Một cuộc hôn nhân hạnh phúc hay không, chỉ hai người biết! Nhưng cuộc hôn nhân đau khổ hay không, cả xã hội đều biết!
Vì thế, nếu đám đông dễ dàng nhìn thấy những thứ tồi tệ, thì người phụ nữ càng phải giữ bằng được những thứ tốt đẹp mà cuộc sống của mình đang có! Tên của Quên là Tha Thứ! Ngày hôm nay, khi con gái chúng tôi sắp sửa đi du học, chúng tôi nhìn lại cuộc hôn nhân gần hai mươi năm qua và nghĩ như thế!
Nhà là nơi duy nhất chúng ta sống không Tính Sổ với nhau! Chúng ta được nhận quyền Trợ Giúp vô điều kiện, Tha Thứ không cần nhân danh yêu thương, và không quan trọng bạn giàu hay nghèo, thứ tha chắc chắn mang lại hạnh phúc bền chặt và thấu hiểu nhau!
|
Là phụ nữ, không phải cứ thứ tha là không cứng rắn! Tôi cũng muốn chồng thay đổi chứ, muốn được làm nũng khi mang bầu chứ! Nhưng tô phở/mì/miến bữa điểm tâm giữa đêm đông năm ấy, nếu tôi tính sổ với chồng, thì phải là chồng bưng đến bên giường cho bà bầu mới đúng! May sao tôi là một phụ nữ ngây thơ và thực tâm, tôi hỏi thực lòng, và sẵn lòng vào bếp một cách thoải mái. Nhưng chính sự chân thành ấy lại giúp chúng tôi hiểu nhau hơn rất nhiều, so với việc lấy lý lẽ ra để so kè!
Tôi thường nói, phụ nữ hiện đại không cần phải quá ghì chặt mình vào gian bếp mỗi ngày nếu đấy không phải là những việc làm mình thấy thoải mái. Tôi cũng chia sẻ rằng, phụ nữ vẫn là một phần chính trong cuộc sống gia đình mình luôn vui vẻ, đầm ấm. Thế hai điều này có mâu thuẫn với nhau không khi từ xưa đến nay, vào bếp và phụ nữ là hai hình ảnh gắn liền với nhau?
Bởi tôi yêu thương thực lòng, tôi sẵn sàng vào bếp mà không hề gượng gạo tính suy. Và bởi ông chồng cũng thực lòng, nên anh ấy tự thay đổi không cần ai hô hào! Từ chối những đám chơi khuya, trồng cho vợ một cây hoa hồng bạch bé xíu, ở bên khi vợ cần, dù tôi chỉ là một bà vợ đãng trí, đểnh đoảng, giận thường nói nhiều, đấy có phải sự thứ tha hay không?
Chúng ta xứng đáng được nhận những thứ tốt đẹp từ cả hai! Tôi chỉ biết thế thôi!
Có những khi, sự thứ tha hiểu đơn giản là tình yêu thương. Bỏ qua những gì “người ta nói…” và lắng nghe thật kỹ “nửa kia nói…". Bạn tha thứ vì bạn quá thua kém, bạn bị lệ thuộc vào mối quan hệ chồng vợ, hay bạn tha thứ vì bạn thực sự mạnh mẽ? Chỉ bạn biết!
Theo nhà văn Trang Hạ
Nguồn tin: emdep.vn