Tôi và Huy làm đám cưới 5 năm trước sau 9 tháng yêu nhau. Chúng tôi có với nhau hai mặt con: một trai, một gái. Hai vợ chồng có công việc ổn định, tuy thu nhập không cao nhưng đủ để sống một cuộc sống thoải mái, không phải suy nghĩ nhiều. Tôi tự thấy mình là người phụ nữ đảm đảng, hết lòng vì gia đình, cũng rất nhanh nhẹn, tháo vát. Cả nhà 4 người mỗi tháng tôi chi tiêu hết 10 triệu, để dư ra được 10 triệu tiết kiệm, hai bên nội ngoại đều chu toàn.
Chồng tôi ở nhà hầu như không bao giờ phải động tay vào việc gì. Anh về tới nhà là nghỉ ngơi, tắm rửa rồi ăn cơm, xong đâu đó là ngồi xem tivi rồi đọc sách báo, mọi việc còn lại tôi lo hết. Nhiều lúc mệt mỏi nhưng tôi không bao giờ kêu than gì, có lẽ là cổ hủ nhưng tôi nghĩ xây tổ ấm là thiên chức và nghĩa vụ của người phụ nữ. Chồng tôi nên được nghỉ ngơi để phấn đấu cho sự nghiệp. Hơn nữa, chẳng phải có câu “gái có công thì chồng không phụ” đó sao.
Gia đình tôi từng rất hạnh phúc (Ảnh minh họa)
5 năm qua, vợ chồng tôi chưa từng cãi nhau to vì tôi là người biết nhẫn nhịn, biết chờ cơn nóng giận của chồng đi qua rồi mới nói chuyện. Tôi tự thấy mọi chuyện rất tuyệt vời, gia đình ấm êm hạnh phúc, không đạt được điểm 10 thì cũng phải 9,5. Chồng tôi sau nhiều năm phấn đấu đã lên chức trưởng phòng, thu nhập tăng lên đáng kể. Vợ chồng tôi đổi được nhà, đổi được xe. Tôi đã thôi không phải làm việc nhà nữa vì đã có giúp việc.
Tưởng cuộc đời thế là ngọt ngào, đẹp đẽ rồi thì tôi phát hiện ra điều kinh khủng. Một lần, tôi ngồi lướt facebook, vô tình lại tìm được facebook của Thảo, cô người yêu cũ của chồng. Cô này tôi biết khá rõ vì sau khi chia tay cô này được 1 năm thì chồng tôi mới bắt đầu yêu tôi. Trước đây, trong ví anh còn để ảnh của người này.
Nhưng sau khi chia tay thì mọi thứ đã chấm dứt, chồng tôi cũng không một lần đả động gì đến Thảo. Tò mò vào xem cuộc sống của cô ta như thế nào, tôi muốn chết đứng khi nhìn thấy hình con trai của Thảo. Trời ơi! Thằng bé giống chồng tôi như tạc, từ đôi môi mỏng để đôi mắt một mí. Đến cả cái nốt ruồi ở đuôi mắt trái chồng tôi có thì thằng bé cũng có. Không cần xét nghiệm ADN gì hết tôi cũng có thể khẳng định chắc chắn rằng đứa trẻ đó là con của chồng mình.
Thằng bé trông giống hệt chồng tôi (Ảnh minh họa)
Thằng bé mới 3 tuổi. Nghĩa là lúc chúng tôi đã nên vợ nên chồng, chồng tôi vẫn thậm thụt qua lại với cô ta. Tôi rất yêu chồng, làm gì cho chồng cũng được nhưng riêng chuyện ngoại tình, phản bội này, tôi không bao giờ chấp nhận.
Vì thế, tôi lập tức làm đơn ly hôn. Tôi cũng nói trắng lí do ra cho anh ta biết. Chồng chỉ xin lỗi, không níu kéo vì anh biết tính tôi. Thủ tục li hôn được giải quyết nhanh gọn. Tôi nhận nuôi hai con. Chồng tôi để lại nhà và xe. Anh ta bảo dù sao mình ở một mình nên không cần, thế nào cũng được. “Em cố gắng chăm sóc các con”, anh ta nói lời cuối trước khi kéo vali đi.
Lúc này, tôi mới bật khóc. Thật quá cay đắng. Khi viết xong những dòng tâm sự này, tôi sẽ gửi cho chồng Thảo ảnh của chồng tôi, ghép với ảnh thằng bé, để cho anh ta thấy hai người họ trông giống nhau đến thế nào. Ai cũng phải trả giá cho câu chuyện ngoại tình này, tôi không can tâm ôm đau khổ một mình...
Tác giả bài viết: Mai Thúy T. (Cần Thơ)