Anh bảo tôi, tết nay anh sẽ thưa chuyện với nhà anh để sang năm cưới, anh muốn đưa tôi về nhà ra mắt trước tết. Suy đi nghĩ lại, tôi nghĩ cũng nên đến nhà anh xem trước gia cảnh và mọi người như thế nào.
|
Trước khi đến tôi cũng đã tham khảo anh sở thích của từng người trong nhà, mua quà cáp cẩn thận, ăn mặc sao cho lịch sự, dễ nhìn để lấy lòng người nhà anh. Khi anh đưa tôi về nhà, mẹ anh đã làm xong bữa tối. Tôi thấy bố mẹ anh còn trẻ, nói năng xởi lởi nên tâm lý cũng đỡ e ngại phần nào. Tôi cùng mẹ anh dọn bàn rồi cùng ăn tối.
Bữa cơm không có gì đặc biệt. Bố anh chỉ hỏi tôi, nhà có bao nhiêu người, có mấy anh chị em, bố mẹ làm nghề gì. Còn mẹ anh thì chỉ kể về thói nghịch ngợm của anh hồi nhỏ. Nhìn cái cách mẹ anh kể về con cũng đủ hiểu bà cưng chiều anh nhiều như thế nào. Trong bữa cơm, tôi còn thấy mẹ anh bóc tôm cho anh ăn. Lòng tôi nghĩ thầm, yêu tôi, anh chiều tôi hết nấc, vậy mà với bố mẹ anh chẳng khác gì đứa trẻ.
Xong bữa, mẹ anh bảo tôi ngồi chơi, mâm bát để đó chút nữa bà rửa. Tất nhiên, tôi chẳng ngố đến nỗi nghe lời bà chuyện này. Tôi nhiệt tình xuống bếp, một hai bảo bà lên nhà để tôi rửa bát. Mẹ anh vừa lên thì anh xuống. Tôi bảo anh “xắn tay rửa bát với em cho vui”. Anh nói anh không biết rửa, anh đứng úp bát vào chạn giúp tôi.
Cả hai chúng tôi vừa làm vừa nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên nghe mẹ anh lớn tiếng phía sau: “Con đang làm cái gì đấy hả? Đàn ông con trai mà đi rửa bát là sao? Ai cho con làm mấy cái chuyện vặt vãnh đó, đúng là không ra thể thống gì. Lên nhà đi, để đó mẹ làm”.
Bị mẹ mắng, anh không nói gì mà tót lên nhà để mặc tôi bối rối. Mẹ anh hình như giận quá mà không để ý tôi đang ngại ngùng. Bà tuôn luôn một tràng giáo huấn: “Cháu không muốn rửa thì cứ để đó bác làm, bác đã bảo cháu ngồi chơi rồi. Thằng con trai bác từ nhỏ không phải đụng móng tay vào việc gì trong nhà hết. Nó chỉ việc học giỏi, làm việc và kiếm tiền giỏi thôi. Đàn ông con trai quét nhà rửa bát nó hèn người đi”.
Lúc đó tôi thấy mẹ anh nói vô lý quá nên cũng cố cãi: “Thời đại giờ nam nữ bình đẳng rồi mà bác. Phụ nữ ra ngoài kiếm tiền được, sao đàn ông lại không phải làm việc nhà ạ. Ở nhà cháu, đàn ông đàn bà, con trai con gái gì cũng làm việc nhà cả. Đó là cách mọi người trong nhà chia sẻ yêu thương với nhau chứ sao lại gọi là hèn hạ hả bác?”.
Mẹ anh giận lắm, tôi nhìn thấy rõ sắc mặt bà đã thay đổi. Nhưng có lẽ bà đã kiềm chế lắm để không nổi giận với tôi: “Bác nghĩ nếp sống nhà cháu và nhà bác khác nhau. Cháu mà về làm dâu nhà này cũng không hợp đâu. Hai đứa nên coi lại tình cảm của mình chứ bác là bác thấy không ổn”.
Tôi biết tôi đã mất điểm trong mắt mẹ anh rồi. Đáng lẽ tôi có thể nhịn cho đẹp lòng bà. Nhưng tôi sinh ra trong một gia đình mà sự bình đẳng và tôn trọng nhau được đặt làm nên tảng. Tôi chưa bao giờ phải thấy mẹ tôi một mình vất vả việc nhà, cũng không bao giờ nghĩ làm con gái thiệt thòi vất vả. Mẹ tôi còn dạy anh tôi sau này có vợ cũng phải chia sẻ việc nhà với vợ như bố tôi đang làm.
Sau hôm đó, anh có than phiền tôi, nói tôi thẳng tính quá, người lớn nói một câu thì trả một câu như vậy là không được. Nghe đâu mẹ anh giận lắm, còn bảo anh nên xem xét lại tình cảm hai đứa chứ bà là bà không ưng. Anh nói nếu tôi không sửa tính cách đi thì sau này về làm dâu sống chung sẽ mệt mỏi lắm.
Tôi tự hỏi sao tôi phải sửa mà không phải là mẹ anh sửa. Nếu không sống chung được thì sống riêng. Anh tròn mắt nhìn tôi: “Em điên à, anh là con trai một, là đứa con duy nhất trong nhà, có mà ở riêng phòng thì có”.
Tôi nghe anh nói mà chán quá. Bình thường anh cũng chu đáo yêu chiều tôi lắm, mà sao anh về nhà thì như con người khác vậy, mẹ nói gì là răm rắp không dám hó hé nửa câu. Tôi thực sự yêu anh nhưng không biết mình có nên thực sự duy trì mối quan hệ này không nữa? Sự khác biệt về lối sống, nếp nhà có phải là một trở ngại quá lớn hay không?