Phụ huynh rất cần lắng nghe, chia sẻ và làm bạn với con |
Câu chuyện lần này của con là:
Mẹ à, bạn của con buồn cười lắm nghe. Học lớp 5 rồi mà không có ước mơ về nghề nghiệp gì hết. Hỏi bạn sau này làm gì, bạn con nói: Thì làm công nhân thôi!
Con nói với bạn; sao bạn... đơn giản vậy? Bạn con nói, thì ba má tui làm công nhân, sau này tui cũng làm công nhân. Vậy thôi!
Con không như bạn con đâu nha mẹ. Hồi lớp lá, con thích nghề... múa lân, múa cù (chắc là do anh chàng hay đi coi múa lân tại lễ hội miếu Thiên Hậu Thánh Mẫu ở Bình Dương nên thích!). Thế là con gọi thêm 2 bạn nữa, buổi trưa không ngủ, trốn cô giáo vào... nhà vệ sinh của lớp đóng cửa lại, lấy cái khăn tắm múa lân! Con cầm đầu khăn nhảy nhảy. Sau con là một bạn nữa. Một bạn đứng bên phụ họa làm ông địa.
Hỏi tụi con làm vậy ảnh hưởng tới các bạn đang ngủ thì sao? Cô giáo la thì sao?
Nó nói tất cả diễn ra trong... im lặng! Tụi con không hề gây ra tiếng ồn nào và vào hàng nằm im giả vờ ngủ say trước khi cả lớp được cô gọi dậy sau giấc ngủ trưa. Má ơi, thằng con tôi có “tuổi thơ dữ dội” như thế mà nay nó mới... tự thú!
Và thằng bé kể tiếp: Nhưng lên lớp 1, con thấy mình thật... trẻ trâu khi ước mơ làm nghề múa lân. Thế là con mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Một “ước mơ dự bị” của con nữa là làm họa sĩ nếu không đá banh được. Tóm lại, ước mơ nghề nghiệp của con là vậy, mẹ yên tâm nha!
Đó là một trong những cuộc trò chuyện giữa mẹ con tôi và hiện tại, cuối tuần nó vẫn theo câu lạc bộ nhí đi đá banh hết sân này đến sân khác, giao lưu, thi đấu đủ thứ! Tôi vẫn cho con theo... ước mơ của nó cho đến lúc nó hết... mơ ước thì thôi!
Hành trình nuôi con tự kỷ của ông bố trẻ Trong khi đó, một người bạn tâm sự rằng; gia đình bạn đang gặp “khủng hoảng” với đứa con trai cũng tầm tuổi con tôi. Hỏi bạn sao, nó nói: “Thằng con mình toàn nói chuyện... trời ơi đất hỡi gì đâu không. Nó không chịu học tiếng Anh ở trung tâm, không thích đá banh, nói không với đánh cờ luôn và nó chỉ muốn đóng cửa trong phòng học cách nấu ăn, cắm hoa đẹp!”...
Trong khi đó, bạn tôi đăng ký cho con học cả tiếng Anh, cờ vua và đá banh. Tại lớp Anh văn, thằng bé uể oải nhưng vẫn còn học được đôi chút. Ở 2 môn còn lại, nó chỉ đi cho có, chơi khơi khơi rồi chờ hết giờ ba mẹ đón về nhà.
Hãy khoan nói chuyện giới tính gì này nọ cho to tát, bạn có bao giờ lắng nghe con mình trọn vẹn một câu chuyện từ đầu đến cuối chưa? Tôi hỏi. Và bạn trả lời làm tôi tá hỏa: “Nghe làm gì? Đập vô mặt chớ nghe gì ba chuyện tào lao của nó. Đó là chưa kể, suốt ngày nó nói chuyện thiên văn, viễn tưởng tao nghe chẳng hiểu gì cả!...”.
Phản ứng của thằng bé sau mỗi lần bị ba mẹ nó la là bỏ vào phòng riêng đóng cửa phòng, “tuyệt thực” không thèm ăn cơm luôn. Và, khoảng cách giữa cha mẹ và con cái ngày một xa nhau hơn.
Thời buổi nào rồi mà các bậc phụ huynh vẫn ép uổng con mình thích điều này điều nọ khi chính bản thân nó không thích? Phụ huynh chúng ta không thể làm gì hơn ngoài lắng nghe con, dù chúng vô lý đến đâu. Bởi, mỗi người đều có suy nghĩ, góc nhìn riêng và chúng ta không thể can thiệp quá mạnh bạo mà cần khích lệ, động viên và quan tâm con hơn... Chỉ cần một sự công kích nhỏ của phụ huynh, con cái sẽ phản ứng tiêu cực có khi chúng ta không lường trước được.
Trở lại với việc tại sao tôi may mắn được làm “bạn của con” trong mọi hoàn cảnh; là bởi, tôi đã hứa với con: có 2 chuyện mẹ không can thiệp đến các con, đó là sự nghiệp và hôn nhân, có cái gì liên quan, cứ tâm sự với mẹ! Mà cuộc đời, còn... ít chuyện không liên quan đến những điều này lắm!
Và tôi sẽ luôn thực hiện lời hứa này...