Mẹ tôi ở quê có một sạp hàng tạp hóa khá đông khách. Vậy mà khi tôi sinh con đầu lòng, chưa kịp ngỏ lời nhờ thì bà đã đóng cửa hàng để lên trông cháu. Vợ chồng tôi mừng lắm vì có bà trông thì còn gì bằng, chứ xem mấy vụ giúp việc hành hạ trẻ chúng tôi cứ nấn ná việc thuê người.
Có mẹ ở cùng, chúng tôi nhàn hẳn, nhiều lúc còn đi chơi riêng như vợ chồng son. Mẹ vốn là người nhanh nhẹn nên từ việc nhà, chăm cháu, chợ búa… mẹ đều thu xếp ổn thỏa. Tôi thương mẹ nhưng bà nói chúng tôi cứ yên tâm, được ở cùng con cháu đã khiến bà vui lắm rồi.
Tôi những tưởng vợ sẽ biết ơn mẹ lắm vì những gì bà làm cho chúng tôi. Nhưng mới đây, tôi thật sốc khi vô tình đọc được đoạn chát giữa vợ tôi với em gái cô ấy. Vợ tôi phàn nàn bà ở bẩn nên cô ấy sợ con sẽ nhiễm bệnh, rồi nấu ăn cũng không hợp khẩu vị, nhiều khi cô ấy phải cố ăn để tôi vui lòng. Cô ấy còn nói cố kiềm chế vì yêu tôi, nên không muốn tôi buồn chứ bà trông cháu như thế cô ấy không yên tâm bằng thuê giúp việc.
Tôi đã khóc vì thương mẹ nhưng vẫn làm như không biết chuyện gì trước mặt mọi người. Mẹ thì vẫn vô tư, hết tâm hết sức giúp con cháu. Tôi cảm thấy ngột ngạt, nhiều lúc muốn đưa mẹ về quê cho yên vui tuổi già nhưng lại thương con còn nhỏ quá, tôi không yên tâm để ai trông ngoài mẹ.
Tôi đang rối trí chưa biết giải quyết chuyện mẹ chồng nàng dâu thế nào cho ổn thỏa, mọi người có thể giúp tôi được không?