|
Tôi sinh ra và lớn lên trong nghèo đói, vậy nên hễ nói đến nghèo là chạm vào nỗi ám ảnh của tôi. Bố mẹ tôi một đời tất bật bôn ba, cũng may càng về sau càng bớt thiếu thốn. Tuy là không giàu có, nhưng ít nhất đi học cũng không thuộc diện con hộ nghèo.
Mẹ tôi luôn dặn tôi, “yêu thì yêu ai cũng được, chọn đứa xinh yêu cũng được. Nhưng lấy vợ thì nhất định phải chọn đứa con nhà giàu có, xấu cũng không sao, có tiền đắp vào khắc đẹp”. Cũng bởi thấm nhuần tư tưởng ấy của mẹ, yêu cô gái nào tôi cũng tìm hiểu gia cảnh họ trước tiên, như thể là một thói quen. Được cái tôi hình thức cũng được lại khéo mồm nên nhiều cô gái có cảm tình, để ý.
Lâu nay tôi đang quen một cô con gái nhà giàu có, sắc thì không đến nỗi quá tệ, có điều hơi ngoa ngoắt một chút. Tôi cũng tính chuyện yêu cho vui thôi nhưng mẹ tôi thì ưng lắm. Vì mấy lần cô ấy đến đều mua biếu bà quà cáp đắt tiền. Mẹ giục tôi “cưới vợ phải cưới liền tay”, nhưng tôi vẫn chần chừ vì thấy không thiết tha gì cô ấy lắm.
Rồi em xuất hiện, như một tiếng sét đánh vào tim tôi khiến tôi khuất phục ngay buổi đầu gặp gỡ. Với mái tóc tém cá tính, với vẻ ngoài năng động vui tươi, với cái vẻ hài hước có chút trẻ con, em khiến tôi mê mẩn. Tôi đã theo đuổi em trong khi em với tôi cứ như trò cút bắt, khi gần khi xa, khi thân thiết khi hững hờ khiến tôi si mê cuồng dại.
Tôi đã yêu nhiều người, cho đến khi gặp em mới nhận ra thực ra trước đó tôi chưa từng yêu ai cả. Sự kiên trì của tôi, sự chân thành và cuồng nhiệt của tôi cuối cùng cũng được đền đáp khi em đồng ý cho tôi về nhà chơi.
Ngày hôm ấy, khi em bảo tôi dừng xe nơi mái nhà cấp bốn cũ thấp ở ngoại thành, tôi sực nhớ ra tôi chưa từng hỏi em về gia cảnh. Tôi đã thích em mê muội đến mức quên cả việc quan trọng nhất là tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình.
Mẹ em đón tiếp tôi rất niềm nở, nói tôi là cậu bạn trai đầu tiên em đưa về nhà chơi. Buổi gặp hôm ấy, chúng tôi thực sự rất vui. Mẹ em bắt gà bảo tôi làm thịt rồi ngồi bên kể em hồi nhỏ nghịch ngợm hệt một thằng con trai đến nỗi ai cũng bảo mụ bà nặn nhầm giới tính. Có lẽ tại vì em không có cha nên bản tính tự lập từ nhỏ tạo nên sự mạnh mẽ như vậy. Tôi nhìn em đang lúi húi hái rau trong vườn, vừa thương vừa yêu.
Tôi đã tính chuyện chấm dứt với cô gái giàu có kia để đến với em dù trong lòng cũng có chút phân vân. Tôi sợ mẹ tôi phản đối. Đúng như dự tính, mẹ tôi không chỉ phản đối mà còn nổi giận. Bà bảo tôi lấy vợ là chuyện hệ trọng cả đời, rằng thời nay không có tiền là chết chứ đừng nói “một túp lều tranh hai trái tim vàng”, rằng hồi xưa bố mẹ tôi cũng yêu nhau lắm mới lấy nhau, vậy mà cũng mấy lần suýt bỏ nhau vì hay cãi vã do khổ nghèo thiếu thốn.
Tôi nói tôi yêu em thật, nhà em tuy nghèo nhưng sống tình cảm hồn hậu, thân thiện vô tư chứ không có toan tính vô tình như nhiều người khác. Càng nói càng khiến mẹ tôi nổi điên “Mày biết vì sao người nghèo thì thường hiền lành không, vì họ không có tiềm lực, không có sức mạnh để ác. Mày nghe tao, chấm dứt ngay với con bé đó, đừng có vớ vẩn mà khổ cả đời. Lấy vợ phải chọn lựa kĩ càng, nhà mình đã nghèo rồi, nếu nhà vợ giàu có, nó đem của nhà nó về cho mà tiêu xài. Lấy vợ nghèo mình chả xơ múi được gì, ngược lại nay phải giúp cái này, mai phải giúp cái kia. Đó là chưa kể vợ nó còn ki cóp lén lút mang tiền về cho ngoại. Chỉ cần so sánh một chút vậy đã biết ai hơn ai rồi, đừng có đường quang không đi lại đâm đầu vào bụi rậm”.
Tôi có dò hỏi ý kiến vài anh chị lớn tuổi hơn, ai cũng nói hôn nhân chỉ tình yêu thôi là không đủ. Rằng khi sống chung rồi, kinh tế là điều kiện quan trọng tạo nên hạnh phúc. Có tiền thì mới chu đáo quan tâm được, có tiền thì mới lãng mạn ga lăng được. Còn mà suốt ngày tính toán từng đồng tiền ăn, tiền điện, tiền bỉm tiền sữa thì còn tâm trí đâu mà vui vẻ hạnh phúc.
Mọi người nói khiến tôi càng hoang mang. Tôi lúc nào cũng nghĩ tuy tôi nghèo nhưng trời thương cho dung mạo đẹp trai, cho tài ăn nói, chỉ cần có công việc ổn định thì tìm vợ như ý mình không khó. Bằng chứng là tôi đã quen rất nhiều cô gái có điều kiện tốt, không chê tôi nghèo, chỉ vì tôi không mặn mà nên chia tay.
Nhưng nếu nói yêu thì chỉ với em là tôi yêu thật, muốn kết hôn thật. Song hôn nhân không phải hoa hồng, hôn nhân là đối mặt với cơm áo gạo tiền. Tôi sinh ra và lớn lên trong nghèo khổ nên tôi thấm thía lắm. Nếu con tôi sinh ra cũng thiếu thốn như tôi hồi nhỏ thì chẳng phải là lỗi của tôi sao.
Tôi thực sự không muốn từ bỏ người con gái tôi yêu. Nhưng tôi lại không tài cán đến mức tin rằng nếu lấy em, mình sẽ có thể đem đến cho vợ con một cuộc sống thật sự sung túc đủ đầy. Tôi muốn hỏi những người đã kết hôn, trong hôn nhân, cái nào thực sự quan trọng hơn: Tình hay Tiền?