Cuộc sống

Mỗi tháng đưa 150 triệu đồng nhưng vợ vẫn không vui: Quyết định của người chồng

Ai cũng bảo Thu sướng, chỉ bản thân cô ấy thấy mình khổ.

Tôi tên Quyết, năm nay 40 tuổi, có công việc ổn định và thu nhập tốt. Trung bình mỗi tháng tôi kiếm được khoảng 200 triệu đồng. Từ ngày cưới vợ, tôi luôn đưa cho cô ấy 150 triệu để lo chi tiêu trong nhà, phần còn lại tôi giữ cho công việc, bạn bè, hiếu hỉ.

Vợ tôi – Thu không phải đi làm. Ở nhà cô ấy chỉ lo đưa đón con đi học, chăm chút cho gia đình. Nhà có người giúp việc, việc cơm nước, dọn dẹp cũng không quá nặng. Nhiều người nhìn vào chắc hẳn sẽ nghĩ Thu sung sướng, không phải bon chen ngoài xã hội, lại có chồng chu toàn kinh tế. Nhưng thực tế lại không như vậy.

Thu thường xuyên than thở với tôi rằng cuộc sống của cô ấy buồn tẻ, không có sự lãng mạn, quan tâm từ chồng. Tôi đi làm nhiều, thời gian cho vợ con ít. Nhiều lúc tôi thấy Thu chán nản, ánh mắt xa xăm, thậm chí có thời điểm, cô ấy rung động trước người đàn ông khác.

Khi biết chuyện, tôi sốc nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Tôi nhiều lần khuyên nhủ vợ, rằng gia đình mới là điều quan trọng, rằng những gì tôi cố gắng đều vì vợ con. Nhưng Thu vẫn không hiểu, vẫn cho rằng cuộc sống của cô ấy bị giam cầm, thiếu tình yêu. Tôi nhận ra, nếu cứ để tình trạng này kéo dài, hôn nhân sẽ rơi vào ngõ cụt.

Vậy là tôi quyết định dạy vợ một bài học. Tôi nói với Thu rằng công ty gặp khó khăn, làm ăn thua lỗ, giờ thu nhập chỉ còn 30 triệu đồng/tháng. Tôi bảo: "Anh không gánh nổi nữa, em cũng phải tìm việc mà làm, cùng anh chia sẻ kinh tế".

Vợ tôi suốt ngày than thở dù cô ấy có cuộc sống thoải mái, sung túc. (Ảnh minh họa)

Thoạt đầu, Thu nghĩ tôi đùa. Nhưng rồi khi thấy tiền đưa ít hẳn, chi tiêu gia đình phải tính toán từng khoản, cô mới bắt đầu lo lắng. Hết tiền đi spa, mua sắm cũng phải cắt giảm. Con cái có thêm nhu cầu, cô ấy cũng không dám mạnh tay chi tiêu như trước.

Cuối cùng, Thu xin vào một công ty nhỏ làm nhân viên văn phòng. Lần đầu đi làm sau gần chục năm ở nhà, cô ấy mới thấm thía thế nào là mệt mỏi: sáng dậy sớm chuẩn bị cho con, rồi tất tả đến công ty, hết giờ lại lao đi đón con. Ngày nào cũng kẹt xe, công việc áp lực, lương tháng chỉ hơn 10 triệu đồng, chưa đủ cho chi tiêu cá nhân.

Tôi nhìn vợ bận rộn, nhiều hôm than mệt, nhiều hôm stress vì công việc mà thương. Nhưng cũng chính từ đó, tôi thấy Thu thay đổi. Cô ấy ít phàn nàn hơn, bắt đầu biết trân trọng giá trị đồng tiền, biết rằng số tiền tôi kiếm được không hề dễ dàng.

Một lần ngồi nói chuyện, Thu thở dài: "Giờ em mới hiểu, trước đây em đã quá vô tâm, chỉ nghĩ cho bản thân. Em xin lỗi". Tôi nghe mà vừa xót, vừa mừng.

Thật ra, tôi không muốn dồn vợ vào khó khăn, chỉ muốn cô ấy có trải nghiệm để hiểu rằng hạnh phúc không chỉ nằm ở những lời ngọt ngào, mà còn ở sự nỗ lực âm thầm của chồng.

Đến giờ, khi đã đi làm gần một năm, Thu trở nên chín chắn hơn, biết quan tâm và sẻ chia cùng tôi. Vợ chồng tôi cũng dành thời gian cho nhau nhiều hơn, không còn những khoảng cách như trước. Tôi tin rằng, đôi khi, để giữ hạnh phúc, chúng ta cần cho nhau cơ hội được đặt mình vào vị trí của người kia, để thấu hiểu và trân trọng hơn.

Tác giả: Thiên Kim

Nguồn tin: doisongphapluat.nguoiduatin.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP