Sau trận cãi vã nảy lửa với vợ gần đây, tôi vẫn chưa thể bình tâm lại được. Cuộc hôn nhân 8 năm của chúng tôi sắp tan vỡ vì tôi vừa phát hiện vợ mình ngoại tình.
Tôi làm kỹ sư điện, thường xuyên phải đi các tỉnh làm công trình. Mỗi tháng tôi tranh thủ về với vợ con được 5 ngày rồi lại tất tả ngược xuôi. Vợ tôi làm giáo viên tiểu học, từ thời con gái nổi tiếng là xinh đẹp lại đoan trang, thục hiền.
Ảnh: Yandex |
Yêu nhau được 4 năm chúng tôi mới quyết định kết hôn. Sau đám cưới đầm ấm, tôi mua căn nhà nhỏ xinh gần trường vợ dạy học cho cô ấy đỡ vất vả đi lại.
Những năm đầu, cuộc sống của chúng tôi hạnh phúc vô ngần. Tôi bận rộn, ít khi về thăm bố mẹ nhưng vợ tôi tuần nào cũng sang thăm hai bên nội ngoại.
Tính cách và con người của vợ khiến tôi ngày càng yêu cô ấy gấp bội phần. Chính điều đó đã giữ trái tim tôi vững vàng, không nghiêng ngả trước những lời tán tỉnh, mời gọi của người phụ nữ khác.
Kể từ khi con trai ra đời, công việc của tôi gặp thuận lợi, lên như diều gặp gió. Kinh tế dư dả, tôi có điều kiện lo vun vén, chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình nhiều hơn.
Mặc dù, trường chỉ cách nhà vài bước chân, tôi vẫn đổi cho vợ chiếc xe máy đắt tiền. So với những người cùng khu phố, gia đình tôi thuộc hàng sung túc, đủ đầy nhất.
Chồng làm ra tiền, vợ tôi bắt đầu chăm sóc, ăn diện. Thay vì mua những chiếc váy vài trăm nghìn ngoài chợ, tôi khuyến khích vợ sắm hàng hiệu mặc vào người.
Các cụ vẫn nói: “Người đẹp vì lụa”. Vợ tôi vốn đã đẹp nay có điều kiện cô ấy càng đẹp, đằm thắm hơn trước. Tôi đi vắng quanh năm, bạn bè nhiều người bóng gió, trêu tôi không ở nhà, vợ đẹp như vậy, thiếu gì ong bướm dập dìu.
Nghe bạn bè nói, tôi chỉ cười rồi quên đi. Vì tôi hiểu, vợ yêu mình như nào, tôi tin vào đạo đức và con người cô ấy.
Bốn năm yêu nhau, tôi đâu có thời gian ở gần bên, vậy mà cô ấy vẫn một lòng, một dạ chờ đợi tôi. Khi nào được nghỉ, tôi từ chối những cuộc nhậu nhẹt, về với vợ con sớm nhất có thể. Bao giờ vợ cũng chuẩn bị mâm cơm tươm tất đón chồng.
Cuộc sống của gia đình tôi vẫn êm đềm trôi, cho đến một ngày… Tôi về thăm vợ con, không báo trước để cô ấy bất ngờ. Thế nhưng, vợ tôi đi vắng, chỉ có cậu con trai 6 tuổi bị nhốt trong nhà.
Thấy con ngồi ủ rũ, buồn bã, tay cầm chiếc ô tô đồ chơi mới. Tôi ôm vào lòng, hỏi xem mẹ đi lâu chưa? Thằng bé òa khóc, nức nở không nói được gì.
Tôi phải trấn an một lúc, con tôi mới nín khóc và kể: “Dạo này mẹ hay ra ngoài, khóa con trong nhà. Mẹ đi rất lâu mới về”.
Đau đớn hơn, con tôi cho biết, mẹ nó hay lên chiếc xe ô tô của một người đàn ông. Người này lần nào đến cũng mua cho con trai tôi một món đồ chơi mới để nịnh nọt thằng bé.
Hôm đầu, cu cậu nghĩ mẹ bận việc, ngoan ngoãn ở nhà, không khóc lóc. Nhưng sau thấy mẹ đi suốt, có hôm tối muộn mới về, cu cậu đều gào khóc, không đồng ý cho mẹ đi.
Vợ tôi thấy con như vậy cũng chẳng động lòng, mắng con hư rồi khóa cửa ra ngoài. Tối hôm đó, cô ấy về cho thằng bé một trận đòn nhớ đời.
Từ ngày bị ăn đòn, thằng bé không khóc, cun cút ngồi chơi trong nhà. Đồ chơi của người kia mua, nó cũng chẳng động đến, chất đống một góc.
Tháng trước về thăm nhà, thấy nhiều đồ chưa bóc tem, tôi còn trách vợ chiều con, mua nhiều đồ chơi quá, không chơi đến rất lãng phí. Khi ấy, vợ tôi chỉ cười trừ, bảo mua cho con chơi dần.
Dịp đó, tôi bận nên chỉ ghé qua nhà được một lúc rồi đi ngay nên cũng không có thời gian chơi với con. Nếu tôi ở nhà, chắc chắn đã phát hiện ngay sự thật đau lòng này rồi.
Nghe con trai mách, tôi dù rất đau đớn nhưng vẫn cố nén trong lòng, cho con đi tắm rửa rồi nấu cơm.
9 giờ tối, vợ tôi mở cửa vào nhà. Cô ấy thảng thốt khi thấy mặt tôi trong nhà. Đã vậy, vợ tôi còn chống chế, nói mình mới chạy ra ngoài mấy phút. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ mình yêu và tôn thờ sao tôi phẫn uất đến vậy.
Tôi cho con đi ngủ rồi gọi vợ ra nói chuyện. Biết khó có thể chối cãi chuyện qua lại với người đàn ông khác, vợ tôi thú nhận tất cả.
Gã nhân tình của vợ tôi là một giám đốc xây dựng. Những ngày chồng vắng nhà, vợ tôi thiếu vắng tình cảm của chồng, gã đó thường tìm cách tiếp cận, săn sóc, đón đưa.
Thời gian đầu vợ tôi chung thủy, từ chối nhưng “mưa dầm, thấm lâu”. Nhất là khi anh ta không tiếc tiền mua trang sức, quần áo và chiều chuộng, sẵn sàng đáp ứng mọi nhu cầu, thì vợ tôi ngã vào vòng tay đó.
Vợ tôi bắt đầu lớn tiếng trách móc tôi chỉ nghĩ đến tiền, tháng ngày ở xa, bỏ mặc vợ con một mình, khiến cô ấy vất vả. Cô ấy nói muốn ly hôn để đến với tiếng gọi tình yêu
Tôi im lặng, nuốt sự phẫn nộ vào trong. Tất cả những gì cô ấy thốt ra càng khiến tôi ghê tởm, sợ hãi con người thật của vợ. Tôi vất vả, lăn lộn là vì ai chứ? Chẳng phải là để lo cho cô ấy cuộc sống đủ đầy hay sao?
Sáng hôm sau, khi hai bố con còn ngủ say, vợ tôi chủ động xách vali bỏ đi không lời từ biệt. Ôm con trong lòng, tôi khóc nghẹn không thành tiếng.