|
Ba mươi tuổi, bạn góa chồng, một mình hai con thơ, vất vả nhiều mà tủi buồn không kém. Chồng bạn ra đi trong một cơn tai biến bất ngờ. Bạn hãy còn trẻ, bố mẹ chồng bạn nói nếu có ai thương thì cứ đi bước nữa, hai đứa con cứ để lại cho ông bà. Nhưng làm mẹ, mấy ai chỉ lo ấm êm cho riêng mình mà bỏ con bơ vơ lạc lõng. Đó là hôm ba mươi tết, khi nhà nhà gặp mặt tất niên, chúng tôi gặp nhau trong buổi gặp cuối năm, và bạn kể như vậy.
Ngày tháng trôi qua, các con bạn dần lớn hơn, nỗi thiếu vắng chồng càng ngày càng nguôi ngoai. Nếu nói bạn hay buồn vào lúc nào, đó có lẽ chính là những ngày lễ. Vì những ngày đó thường thì các chị em hay được chồng yêu thương săn sóc, tô son diện váy cùng chồng đi chơi, đi ăn uống, hạnh phúc và rạng rỡ vô cùng. Vì những ngày đó, sự cô đơn mới hiển hiện rõ ràng nhất, lòng mênh mang một nỗi buồn diệu vợi.
Tôi có một người quen, tuổi chưa đầy bốn mươi nhưng chồng chị mắc bệnh nan y. Trong một lần mệt mỏi đi kiểm tra, bác sĩ cho biết anh đã bị suy thận giai đoạn cuối. Cuộc sống vốn không dư dả, nay mỗi tuần anh phải đi chạy thận ba lần, số tiền không hề nhỏ. Chị vốn vất vả lại càng vất vả thêm. Có lần, vào ngày phụ nữ Việt Nam, trên đường đi chạy thận về anh có mua cho chị một bó hoa. Nhìn chồng gầy guộc xanh xao, cánh tay nổi u sần vì nhiều lần cắm kim lọc máu ôm bó hoa tươi rói mỉm cười, chị khóc: “Em không cần hoa, em chỉ cần có anh luôn bên cạnh là đủ rồi”. Anh vẫn cười nhưng nụ cười đã trở nên méo mó.
Phụ nữ, dù mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc yếu mềm, có lúc muốn có người đàn ông ở bên mà mè nheo, dựa dẫm. Phụ nữ, dù giỏi giang đến đâu cũng muốn được trở thành một cô gái ngốc nghếch khờ dại bên người mình yêu để được che chở, vỗ về. Một người đàn ông riêng của đời mình, bình yên mà đi qua những năm dài tháng rộng với bao nỗi lo toan chồng chất.
Những người cứ hay tỏ ra mạnh mẽ “tôi không cần đàn ông” hay “phụ nữ sao cứ phải lấy chồng” thực chất là vì họ chưa gặp được người yêu thương mình thật lòng hoặc bị thương tổn quá nhiều với những cuộc tình trước đó. Họ tỏ ra bất cần thế thôi, để che đậy những khao khát, những yếu mềm chỉ bản thân mình mới hiểu.
Có nhiều chị em phụ nữ cứ đến ngày lễ mà chồng sơ ý quên mua quà, quên mua hoa, hay tặng quà không như ý là dằn dỗi, là trách móc, buồn giận. Thật ra một người đàn ông, một người tình có thương bạn hay không, có tốt với bạn hay không không thể hiện qua món quà tặng đó. Là họ quan tâm bạn không chỉ một ngày mà cả hơn ba trăm ngày còn lại trong năm.
Chồng tôi cũng hay mua hoa tặng vợ vào những ngày kỉ niệm hay lễ lạt, giả có ngày nào đó vì bận bịu hay lý do nào đó mà lơ là hay quên khuấy đi mất, anh thường tỏ ra áy náy. Thực ra đôi lần tôi cũng muốn nói vài câu sến sẩm kiểu “anh không cần tặng quà, anh chính là món quà tuyệt vời nhất của đời em rồi”, thế nhưng lại không thể nói bởi vốn không quen những lời ủy mị ngọt ngào. Nhưng tôi vẫn nghĩ thế, chỉ cần anh chú ý sức khỏe, bớt rượu bia, ăn ngủ điều độ, chỉ cần anh biết chăm lo cho gia đình, yêu vợ, thương con, chỉ cần cứ có nhau mỗi ngày, giận rồi lành, buồn rồi vui, cùng chăm sóc nhau, chăm sóc con cái, vợ chồng sát cánh kề vai, cùng chung hạnh phúc, cùng hưởng bình yên, cùng động viên nhau đi qua những ghập ghềnh giông gió đã là món quà lớn nhất.
Có người bạn than thở với tôi: “Chồng tao được cái chăm chỉ, hiền lành, thương vợ con nhưng khô như ngói, chẳng lãng mạn gì cả. Ngày lễ chẳng khi nào ông ấy gây bất ngờ, toàn đưa tiền bảo em thích gì thì mua, chán chết đi được”.
Là bởi bạn có một lại đòi hai, hay bởi hạnh phúc của bạn được hiểu theo cách khác? Những lúc như thế, tôi thường nghĩ về bạn với ánh mắt não nề ngày ba mươi tết. Nhớ giọng trầm buồn của chị khi kể về người chồng phải lọc máu để duy trì sự sống: “Không cần anh ấy phải làm gì, chỉ cần anh ấy sống bên cạnh chị, bên cạnh các con, vất vả mấy chị cũng chịu được”.
Với nhiều người, quà là những vật tặng đắt tiền, là những nuông chiều cung phụng. Nhưng cũng với nhiều người, có chồng bên cạnh, có bạn đồng hành đã là một món quà tặng quý giá, lớn lao.