Cứ đến kỳ nghỉ dài ngày là anh chị em cơ quan lại xôn xao hỏi nhau “đi đâu chơi?”. Nhất là những đứa độc thân, cứ nghỉ là xách ba lô lên du hí bát ngát trời mây.
Có đứa em độc thân hỏi nàng: “Thế chị chả bao giờ đi chơi à?”. Nàng hỉ hả: “Ừ, chị toàn đi du lịch ở sân vận động Hàng Chiếu”.
Bận con mọn như nàng, hai đứa nghịch như giặc, đi chơi còn mệt hơn ở nhà. Có lần cho thằng nhóc con một tuổi đi biển, nàng hầu như toàn ở trong phòng trông con cho mọi người đi chơi. Vì thằng nhóc con… sợ sóng, khóc ầm lên khi cho ra biển. Cu con nhà nàng chỉ thích có chỗ nào rộng rãi, bò, nghịch ngợm thôi. Nên nàng “ớn”cho con đi du lịch lắm!
Thật ra nàng cũng tự hỏi chả biết bao giờ nàng mới được đi chơi? Nàng nhớ quay quắt những ngày vợ chồng son rỗi, hứng lên là đưa nhau đi du lịch, trốn biệt khỏi thành phố.
Những ngày tháng vợ chồng son rong ruổi khắp nơi là khoảng thời gian đẹp nhất sau đám cưới. Ảnh minh họa. |
Những ngày tháng 3, hoa sưa nở tinh khôi trên phố. Nàng rủ chồng dậy từ 5h sáng để đi ngắm phố phường Hà Nội lúc sớm tinh sương, sau đó lượn lờ chụp ảnh hoa sưa.
Một ý tưởng quá tuyệt vời và cũng quá “dã man” trong ngày nghỉ vốn được dành để ngủ nướng thế này.
Vậy mà mở mắt ra đã là 6h30, trời sáng bảnh mắt!
-Ơ, sáng rồi hả anh?
- Chứ còn gì nữa! 5h sáng người ta gọi dậy còn kêu “ngủ tiếp đi”.
Ơ chắc là nàng nói thế thật trong cơn ngái ngủ. “Thôi đã lỡ dậy muộn thì… ngủ tiếp vậy!”, chồng bảo nàng. Nhưng được hai phút sau, chồng nghĩ lại: “Thôi dậy đi, dậy đi lên Trung Hòa ăn phở”. Nghe cũng có lý, nàng lục tục bò dậy. Cứ nghe đến ăn là sáng mắt ra, hơ hơ.
Từ vụ này, chồng gọi nàng là “vịt lười”. Vì chồng “gọi như gọi đò” mà nàng không chịu dậy. “Gọi dậy đi ăn mà còn thế này, chứ nếu gọi dậy nấu cơm ăn sáng thì thôi rồi”, chồng nàng chép miệng.
Được cái sáng Chủ nhật thời tiết mát lành. Hai vợ chồng ăn sáng rồi lượn lờ đi chụp ảnh hoa sưa. Điểm đến đầu tiên là công viên Bách Thảo. Trong khi nàng đang bâng khuâng nhớ lại hôm đi chụp ảnh cưới, nàng loay hoay trong bộ váy cưới trắng tinh, to như đống rơm còn chồng thì comple, cà vạt, hoa cài ngực chỉnh tề.
Cũng tại địa điểm này, vợ chồng nàng có mấy tấm ảnh cưới “cúng cụ”, có quả ảnh cưới cười hết cỡ bên…chiếc xe chở rác.
Nàng đang bâng khuâng với một bầu trời cảm xúc, thế mà vừa gửi xe xong một cái, mắt chồng nàng bỗng sáng rực: “Anh ra kia xin một chân đánh cầu lông. Vợ cứ đi chụp ảnh mình nhé”.
Ôi giời cao đất dày, đưa vợ đi chụp ảnh mà chỉ cần nhìn thấy người ta đánh cầu lông là vứt vợ ở đó, ta làm ván cầu lông cái đã.
Nửa tiếng sau…
“Alo, vợ ở đâu đấy? Anh đã đánh được ba séc cầu lông rồi”.
Đó cũng là lúc nàng chụp được vài tấm ảnh hoa sưa ưng ý. Trong tuần hoa sưa bung nở thì bận việc, không đi được. Giờ vác máy đi chụp choạch thì hoa gần tàn. Lượn khắp Hà Nội chỉ để có vài tấm ảnh hoa sưa ưng ý mà thôi. Chồng còn chụp cho nàng một đống ảnh “tạo dáng thần thánh”. Công nàng đào tạo chồng làm “phó nháy”, kết quả cũng không tệ.
Đến trưa, vợ chồng nàng vào quán bia hơi sang chảnh gần khu Giảng Võ để ăn cơm hải sản và uống bia. Hai đứa ăn chung một đĩa cơm rang và uống chung một cốc bia tươi. Đĩa cơm rang tận 98.000 đồng, hơi “rát ruột” nhưng ngon khủng khiếp. Vừa ăn vừa đàm đạo đủ thứ trên đời. Trên đường về, cả hai lại ríu rít như đôi chim sâu, cười tan nắng gió.
Đợi khi con lớn, mình lại cùng rủ nhau đi trốn như ngày xưa... Ảnh minh họa. |
Hóa ra đôi lúc cũng cần bỏ việc để đi chơi. Đi chơi để nạp thêm năng lượng cho một tuần mới hứng khởi.
Đến khi có con, nàng tá hỏa nhận ra làm gì có lúc nào vợ chồng “bỏ con đi trốn” mà nạp lại năng lượng như ngày xưa nữa. Giờ đi đâu cũng xoắn quẩy, nhấp nhổm nhìn giờ về. Người lúc nào cũng phải trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu với "lũ giặc cỏ" thay vì thảnh thơi yêu đương.
Trong ổ cứng máy tính, nàng lập hẳn một folder “Mùa ngọt ngào”, lưu lại ảnh ọt những chuyến lên rừng xuống biển của vợ chồng nàng từ thuở mới yêu đương. Rảnh rỗi còn rủ nhau đi chụp những mùa hoa như hoa ban, hoa cải vàng rực ven sông. Giờ thì hoa cải vàng chỉ để… nấu canh, xào thịt bò thôi.
Nàng nằm một chỗ mơ mộng ngày con lớn, kinh tế ổn định, vợ chồng con cái sẽ tự lái xe xuyên Việt, đi đến đâu nghỉ ngơi, chơi bời đến đó, chẳng cần nghĩ đến ngày về. Mới cưới được vài năm mà đã thấy những mùa ngọt ngào đi qua mất rồi…