Nhìn chồng, nhìn vợ người ta…

Lợi Trần
\"Cuộc đời này, thực ra cái gì cũng có cái giá của nó cả. Nếu ta chọn một người đàn ông biết kiếm tiền thì phải biết chấp nhận việc người ấy hay vắng nhà, hay bận rộn. Nếu muốn chồng có thể cùng chia sẻ mọi thứ, đều dặn ở nhà mỗi bữa cơm, cùng mình nấu ăn, cùng con đi chơi thì phải chấp nhận việc anh ấy không kiếm được nhiều tiền\"...
 

Bảy năm trước, cả tôi và bạn đều mới kết hôn. Mỗi lần gặp nhau hai đứa đều nói về những khó khăn mà mình gặp phải. Cả hai đứa đều lấy chồng nghèo, cuộc sống rất khó khăn. Ước mơ lúc đó chỉ là có thể vào một nhà hàng ăn một bữa thật ngon mà không phải bận tâm về giá cả.

Ngày đó bạn nói với tôi: “Nhiều khi nhìn chồng người ta mà thèm, lúc nào cũng quần áo là lượt chỉn chu, một bước lên xe, người đưa kẻ đón. Nhìn vợ người ta mà ghen tỵ, có chồng kiếm ra tiền, cuộc sống chỉ lo ăn sao cho ngon, mặc sao cho đẹp. Bao giờ mình mới được như thế nhỉ”.

Bạn hay phàn nàn với tôi việc chồng bạn hiền lành quá, ít giao thiệp bên ngoài, Niềm hứng thú của chồng bạn là tự mình vào bếp sáng tạo những món ăn. Bạn bao lần thở dài khi thấy chồng mình mỗi ngày tan tầm chỉ lo về nhà cùng vợ quẩn quanh trong xó bếp.

Rồi năm tháng đi qua, thế thời thay đổi. Mong muốn có một căn nhà nơi thành phố để trú ngụ, chồng bạn bỏ việc nhà nước lương ba cọc ba đồng ra làm ăn riêng. Thời gian khó khăn đầu tiên rồi cũng qua, cuộc sống dần có của ăn của để. Bạn không phải lo lắng quá nhiều về kinh tế, sinh liền ba đứa con. Rồi có nhà, có xe, chẳng phải nhìn ngược, nhìn xuôi ghen tỵ với nhà người ta nữa.

Mới đây gặp nhau, thấy bạn váy vóc lượt là, phong thái vô cùng sang trọng. Tôi bảo bạn có “số hưởng”, mới mấy năm mà đã đổi đời, đủ đầy và viên mãn quá sớm. Chẳng như tôi, hai vợ chồng và một đứa con gái vẫn cắp nhau đi ở nhà thuê, chồng tôi sấp ngửa kiếm tiền, nhà rộng xe sang vẫn là giấc mơ nằm trong những tờ vé số thỉnh thoảng anh mua cầu may.

Nói vậy, tưởng bạn sẽ vui vẻ hân hoan, ai ngờ lại nhận lại tiếng thở dài não nuột: “Chán lắm mày ạ. Từ ngày cuộc sống khá hơn một chút thì ông ý đi suốt ngày. Khi thì họp hành, khi thì gặp đối tác, khi thì mở rộng quan hệ, mở rộng thị trường... Có dạo ông đi từ khi con còn chưa thức dậy, về khi con đã ngủ say. Đến nỗi mấy đứa nhỏ hỏi bố đi đâu mà lâu không về nhà. Ông ý nói công trình gấp, kế hoạch nhiều, đơn hàng xử lý không kịp, vân vân mây mây các kiểu. Những chiều cuối tuần, nhìn nhà người ta vui vẻ sum vầy bữa cơm hay dắt díu nhau nhau dạo phố, thật lòng buồn đến phát khóc. Cứ nghèo như ngày xưa lại hóa hay…”

Nhìn cái biểu cảm của bạn, thực sự không biết nên buồn hay vui. Ngày còn nghèo khổ thì bạn ước giàu sang. Ngày chồng còn đều đặn về nhà mỗi bữa cơm thì lại mong chồng tất bật khách khứa hội họp cho oai. Giờ chồng kiếm ra tiền, công việc nhiều, giao thiệp rộng, lại chỉ ước được bên chồng mỗi chiều mỗi tối. Cuối cùng, chẳng bao giờ cho đủ những ham muốn ước ao.

Có lẽ tôi thuộc tuýp người phụ nữ dễ bằng lòng. Điện thoại của tôi chỉ cần có thể gọi và nghe, xe máy chỉ cần có thể dễ dàng đi mà không phải đạp ga hay thỉnh thoảng chết máy giữa đường. Tôi cũng không mơ mộng có nhà lầu xe hơi, chỉ mong sớm có một ngôi nhà của riêng mình để sớm tối quây quần bên gia đình nhỏ.

Chúng tôi luôn cố gắng làm việc để không phải nợ nần, để con không thiếu ăn thiếu mặc. Nhiều người nhìn vào có thể thấy chúng tôi khổ. Nhưng tôi vui với mỗi chiều thấy chồng về trước đang lụi cụi nhặt rau, hạnh phúc khi tôi lau dọn nhà thấy hai bố con lúi húi ngồi chỉ nhau học chữ cái.

Mỗi lần thấy chồng tôi dò vé số, tôi thường đùa với anh “Hãy tận hưởng những ngày nghèo khổ này đi, biết đâu một ngày trúng vận may bất ngờ. Nghèo thì lâu, giàu mấy chốc”. Nhưng rồi lúc đó lại thoáng nghĩ, nếu như nhà mình có nhiều tiền liệu cuộc sống có còn êm đềm nữa không hay vòng xoáy kim tiền sẽ làm đảo lộn mọi thứ.

Không phải chúng tôi không có ước mơ, không thích sang giàu. Chỉ là chúng tôi cứ cố gắng cùng nhau chắt chiu từng chút một, cùng nhau đi qua khốn khó bằng san sẻ yêu thương. Tôi không so sánh chồng mình với chồng nhà người ta. Chồng tôi cũng chưa bao giờ đem vợ người ta về để so sánh hay nói xấu vợ mình. Chỉ vì đơn giản, chúng tôi đã lựa chọn nhau vì những gì đối phương sẵn có.

Cuộc đời này, thực ra cái gì cũng có cái giá của nó cả. Nếu ta chọn một người đàn ông biết kiếm tiền thì phải biết chấp nhận việc người ấy hay vắng nhà, hay bận rộn. Nếu muốn chồng có thể cùng chia sẻ mọi thứ, đều dặn ở nhà mỗi bữa cơm, cùng mình nấu ăn, cùng con đi chơi thì phải chấp nhận việc anh ấy không kiếm được nhiều tiền.

Cũng như đàn ông nếu chọn vợ giỏi ngoài xã hội thì phải chấp nhận việc cô ấy có thể vụng về bếp núc hay không cáng đáng hết việc nhà. Nếu chỉ đơn giản muốn có một người vợ hiền lành, bảo gì nghe nấy thì hãy chấp nhận việc cô ấy hơi đơn điệu và tẻ nhạt.

Nếu ta chọn một người đàn ông vừa tài giỏi vừa đẹp trai thì phải xác định việc anh ấy ra ngoài có nhiều phụ nữ ước ao thèm muốn, chọn một người nổi tiếng thì phải chấp nhận sự soi mói riêng tư cùng những thị phi.

Nếu ta chọn bạn đời bắt nguồn từ tình yêu, thì hãy cứ vì tình yêu ấy mà dưỡng nuôi, mà vun đắp và xây dựng, dù nghèo khó hay sang giàu, dù suốt ngày quấn quýt bên nhau hay vì lẽ gì đó mà xa xôi cách trở.

Tôi từng đọc một câu chuyện kể về người cha tiễn con mình trong một chuyến đi xa. Người cha ôm con và nói một câu nhẹ nhàng “Con yêu, ba chúc con đủ”. Người cha ấy già rồi và đang tiễn con mình đến một nơi cách mình nửa vòng trái đất. Linh cảm của ông mách bảo rằng có khi con gái ông trở về có thể không còn gặp ông trên đời này nữa. Và điều mong muốn lớn nhất của ông là con gái mình “có đủ”: Đủ nỗi đau để biết trân quý cả những niềm hạnh phúc nhỏ nhỏi. Đủ mất mát để yêu quý những gì đang có. Đủ niềm tin để vượt qua những nỗi thất vọng. Đủ hạnh phúc để tâm hồn luôn sống. Và đủ “lời chào” để vượt qua được những lời “tạm biệt”…

Ham muốn của con người là vô chừng và chúng ta chỉ cảm thấy nhẹ nhàng, hạnh phúc nếu chúng ta biết bằng lòng, “biết đủ”. Và tôi chúc mọi người luôn “đủ hài lòng” về chồng, về vợ để không bao giờ phải ngước nhìn chồng, nhìn vợ người khác mà thèm muốn ước ao.