Ở cái tuổi 25 phụ nữ không còn dám vồ vập với tình yêu nữa…

Lợi Trần
Mẹ hay dặn tôi, con gái con đứa có nết xấu thì đừng để người ta biết rồi khó lấy chồng, chắc mẹ nào cũng dặn con gái như thế. Tôi chỉ cười, tôi lấy chồng (hoặc anh/em ấy lấy tôi) chứ có lừa nhau đâu, làm hàng làm gì, mệt mỏi lắm!

Lạy Chúa, sao lại phải lấy chồng, 25 năm qua không có chồng tôi vẫn sống nhăn ra đấy thôi? Ờ, mà tại sao đã là 25 rồi?

Lạy Chúa, sao lại phải lấy chồng, 25 năm qua không có chồng tôi vẫn sống nhăn ra đấy thôi? Ảnh minh họa

 

Tối qua chúng tôi đi uống đến tận khuya. Chuyện là đã lâu không gặp.

Tay phải tôi có 2 vết sẹo nhỏ, tôi sẽ ngừng uống khi vết sẹo ấy hồng lên, lúc đó vẫn đủ tỉnh táo để chạy trên giày cao gót và đi xe về nhà. Cũng vài lần uống say mềm, nửa đêm nôn thốc nôn tháo.

Thường thì sau mỗi bận say thế, tôi hay hứa với lòng đây là lần cuối cùng động nhiều đến bia rượu (chứ uống ít thì vẫn ok nhé). Độ 1 tuần sau thì đâu lại vào đấy. Lại viện lý do gặp gỡ, rượu chè be bét, ký được hợp đồng mới, khao lọ khao chai, lại quay cuồng giời đất, rồi lại tự hứa với lòng đây là lần cuối. Thế rồi cuộc đời là hàng trăm cái “lần cuối”, rõ hay.

Mẹ hay dặn tôi, con gái con đứa có nết xấu thì đừng để người ta biết rồi khó lấy chồng, chắc mẹ nào cũng dặn con gái như thế. Tôi chỉ cười, tôi lấy chồng (hoặc anh/em ấy lấy tôi) chứ có lừa nhau đâu, làm hàng làm gì, mệt mỏi lắm! Lạy Chúa, sao lại phải lấy chồng, 25 năm qua không có chồng tôi vẫn sống nhăn ra đấy thôi? Ờ, mà tại sao đã là 25 rồi?

Càng ngày tôi càng sợ những cuộc gặp gỡ, những đám làm quen. Tôi sợ những chia sẻ riêng tư, những căn vặn và yêu cầu, những gạch đầu dòng ưu điểm mà người thân kể về người kia giống như những hoa thị trong CV xin việc. Nếu là chuyện 2 người thì có cần đông đúc thế không?

Tuổi 17, người con gái dễ xúc động vì một đóa hồng được gài có chủ ý trên cửa sổ, đặt trong ngăn bàn, giỏ xe đạp. Thuở ấy trái tim ngây thơ cuống cuồng bởi một tình yêu rất hiền. Không cần lý lẽ, bất chấp ngày mai là tận thế hay chiếc ví mỏng, dày. Yêu vì yêu! Lời tỏ tình đôi khi gửi trên chiếc lá hay nhành hoa dại vẫn ngàn lần lãng mạn hơn trong nhà hàng sáng choang, sang trọng. Ờ, dĩ nhiên cả 2 thì càng khó quên.

 

Tuổi 25. Người ta biết nhìn nhau và định giá những món đồ họ có. Ảnh minh họa

 

Tuổi 25. Người ta biết nhìn nhau và định giá những món đồ họ có. Khi ấy, những người đàn ông đến gõ cửa thường tự tin mang theo 1 bó hoa mua tại cửa hàng dọc đường, một món quà xinh xẻo hơp thời trang, một tờ card visit sạch sẽ, có tương lai, kèm theo vài mô tả ngắn gọn về họ hàng huyết thống. Người Phụ Nữ đã đến lúc cân nhắc, sau những đổ vỡ, họ không còn dám vồ vập với tình yêu. Mỗi nhón chân đều phải dè chừng. Phía trước còn dài lắm, họ còn phải có chồng, nuôi con. Tình yêu chẳng thể nào tươi non, nồng nhiệt như thuở 17. Cuộc sống có quá nhiều thứ để lo và sợ.

Tuổi 30, không đòi hỏi gì nhiều ở người đàn ông ngoài những điều phải có giống như cô gái hồi 25 cùng sự lãng mạn điên rồ của tuổi 17, cái đầu thông minh bởi kinh nghiệm và sức khỏe tốt.