Hành vi táng tận lương tâm
Ngày 10/8, TAND cấp cao tại TPHCM mở phiên tòa xét xử bị cáo Nguyễn Văn Tú (sinh năm 1988 tại Thanh Hóa) về tội hiếp dâm trẻ em.
Ngồi lặng lẽ một góc tại TAND cấp cao tại TPHCM, anh B. ( bố của bị hại) không giấu được bức xúc khi nghe lại những lời miêu tả lại hành vi tán tận lương tâm của bị cáo Nguyễn Văn Tú. Nghĩ đến cảnh con gái bé nhỏ của mình bị tên “yêu râu xanh” hùng hục hãm hiếp đến chấn thương vùng kín, máu chảy lênh láng là anh không nén được cơn giận dữ.
|
Theo cáo trạng, khoảng 15h ngày 24/10/2015, Tú về phòng trọ của mình ở phường Bình Chiểu (quận Thủ Đức). Đi bộ trong dãy trọ, ngang qua phòng trọ của chị M.X., Tú thấy cháu M.N (2 tuổi 3 tháng, con gái chị X.) đang ngồi chơi 1 mình nên nảy sinh ý đồ xấu.
Tú vào phòng bế cháu N. về phòng trọ của mình, lấy kẹo cho cháu ăn rồi thực hiện hành vi giao cấu với cháu bé. Cháu N. khóc thì Tú bịt miệng cháu lại và tiếp tục hành vi cầm thú.
Sau đó, thấy vùng kín của cháu N. chảy rất nhiều máu Tú mới dừng lại, lấy quần của mình lau máu. Nhưng do máu chảy quá nhiều, sợ cháu N. chết nên Tú bế cháu về lại phòng của chị X.
Trong thời gian này, chị X. về không thấy cháu N. đâu cũng nháo nhào đi tìm. Chị X. chạy ngay đến Công an phường Bình Chiểu để trình báo, nhờ tìm kiếm con giùm. Khi công an đến rà soát khu vực thì phát hiện Tú đang bế cháu N. ở bên ngoài phòng trọ liền bắt giữ.
Với hành vi của mình, Tú đã bị Tòa Gia đình và người chưa thành niên tuyên phạt mức án tù chung thân. Cho rằng mức án trên là quá nặng, bị cáo Tú kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt.
“Chỗ ấy bị gì mà lồi lên như vậy?”
Theo anh B. (cha cháu N.), cuộc sống gia đình khó khăn, cả anh và vợ từ miền Tây lên TPHCM để làm công nhân. N. (sinh năm 2013) là con gái đầu lòng của anh chị. Anh bảo đến nay là gần 2 năm đã trôi qua kể từ ngày đen tối ấy, con gái anh đã tròn 4 tuổi nhưng mỗi ngày cháu vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh ghê tởm ngày ấy.
“Mỗi lần nhìn thấy con, nỗi uất hận tên cầm thú trong tôi lại dâng trào”, anh B. chia sẻ.
Sau tai nạn thương tâm trên, anh đưa con về quê chăm sóc. Ở quê một thời gian, vì cuộc sống mưu sinh, hai vợ chồng anh B. lại lên TPHCM để làm công nhân, mấy tháng lại quay về quê để đưa bé M. đi tái khám định kỳ vết thương ở vùng kín. Dù đã gần 2 năm trôi qua nhưng mỗi khi trái gió trở trời, vết thương cũ lại tái phát khiến bé đau nhức, rất khó chịu.
Anh B. rưng rứt khóc mà rằng: “Con bé vẫn còn đau lắm, lâu lâu lại ngứa, vết thương cũ lại sưng lên. Nó cứ hỏi tôi chỗ ấy bị gì mà lồi lên như vậy! Tôi không biết trả lời cho con bé sao cả! Tôi chỉ biết ôm con vào lòng để trấn an. Tôi chỉ mong sau này con bé lớn, nó đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện!”.
Nhớ lại thời điểm đó, chị X. nghẹn ngào nói: “Nhìn thấy con, em như chết đứng vì không biết đã xảy ra chuyện gì! Nỡ lòng nào con bé mới hơn 2 tuổi, bằng tuổi con của nó mà nó lại hãm hiếp như vậy. Nó làm con em đến ngất xỉu, người đầy máu, em chỉ biết gượng dậy để đưa con bé vào bệnh viện để cấp cứu!”.
Suốt tại buổi xét xử bị cáo Tú, người mẹ già của Tú lặn lội từ Thanh Hóa vào dự tòa liên tục khóc. Biết được những việc làm không thể tha thứ của con trai mình, bà chỉ mong con có thể được giảm án để làm lại cuộc đời, chăm lo cho đứa con 4 tuổi của mình.
Mẹ bị cáo Tú nghẹn ngào nói: “Tú nó hiền lắm, không hiểu có rượu trong người nó mới làm những chuyện kinh khủng như vậy. Nó còn vợ, còn con, nhà tôi thì nghèo lắm, đã bán hết bò heo để đền bù cho gia đình bị hại, chỉ mong con mình được giảm nhẹ án mà thôi”.
Sau phiên tòa, xét thấy bị cáo không đưa ra được tình tiết gì mới nên HĐXX quyết định bác kháng cáo, tuyên y án tù chung thân đối với bị cáo Tú.