Liên tục bận rộn với show diễn trong, ngoài nước, anh dành thời gian cho con trai ra sao?
- Đúng là gần đây tôi quá bận bịu so với trước. Tôi bất ngờ trước sự thành công của liveshow kỷ niệm 20 năm ca hát - Giấc mơ mang tên mình - được khán giả đón nhận nồng nhiệt không chỉ ở Việt Nam mà trên cả đất Mỹ. Ngày 9/9 tới tôi tiếp tục mang liveshow này biểu diễn cho khán giả ở Texas, Mỹ. Tôi đi liên tục trong vòng nửa năm nay, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Bảo Nam đang sống ở Mỹ. Cũng may, thời gian tôi đi diễn ở Mỹ nhiều hơn trong nước, tôi có căn nhà gần nhà ngoại của Bảo Nam nên bố con tôi gặp nhau thường xuyên.
Bảo Nam sắp sửa bước vào tuổi teen nên tâm sinh lý thay đổi khá nhiều. Tôi cũng yên tâm hơn khi con được giáo dục trong môi trường khá tốt. Bảo Nam đi học từ 8 giờ sáng đến 15 giờ về nhà, sau đó tắm rửa, ăn uống, làm bài tập. 21h lên giường ngủ để hôm sau đi học. Bé tự học trên trường với bạn bè nên tôi không phải nhắc nhở nhiều. Tôi cũng cố gắng cho con trai tiếp xúc với người Việt vì sợ con quên tiếng mẹ đẻ. Jennifer Phạm và bà ngoại Bảo Nam cũng tạo điều kiện cho bé đi chùa Việt để tiếp xúc tiếng Việt nhiều hơn.
Quang Dũng đưa Bảo Nam đi chơi nhân dịp anh đem liveshow "Giấc mơ mang tên mình" sang Mỹ vào tháng 5. |
- Bảo Nam ngày càng lớn bổng, bên con, anh cảm nhận thế nào?
- Tôi thấy mình là ông bố may mắn. Không có gì hạnh phúc hơn khi con cái giống mình từ thói quen, cử chỉ đến bề ngoài. Bé giống tôi từ khuôn mặt đến tướng đi, kể cả cách ăn uống. Con trai tôi rất thích ăn đồ Việt Nam, tôi cũng vậy. Hai bố con ăn gì cũng phải có nước mắm, dù sống ở Mỹ.
Bảo Nam ngày càng giống "ông cụ non", rất khó chịu. Bé không thích việc gì thì năn nỉ cỡ nào cũng không chịu. Mỗi lần tôi qua chơi với Bảo Nam thì hay dẫn con trai đi cắt tóc. Một hôm, người hay cắt tóc cho bé bận nên tôi dẫn con đi tiệm khác. Lúc này Bảo Nam không vừa ý nhưng không chịu nói mà mặt cứ "đăm đăm", rồi về nhà mách mẹ tóc cắt quá xấu. Bảo Nam còn lên mạng tìm kiểu tóc mới và bảo tôi dẫn đi cắt lại bằng được mới thôi (cười).
Con trai tôi giờ khó bảo hơn trước nhưng tôi chỉ nhắc nhở, khuyên nhủ chứ không dạy dỗ hay nặng lời. Với lại tính cách tôi nhẹ nhàng nên khi nói chuyện với con như hai người bạn. Tôi không đặt để vai trò người bố với bé để răn đe. Tôi thường nói với con trai những gì tôi không thích khi bé làm và chia sẻ với những điều bé không muốn để cả hai thoải mái.
Con khá ít nói nên tôi thường khơi chuyện, giả bộ không biết cái này, cái kia, hỏi lại để bé giải thích. Mỗi lần trò chuyện với tôi mà lúng túng, Bảo Nam lại ôm đầu rên "Trời ơi là trời".
- Anh chuẩn bị như thế nào để thích ứng và đồng hành cùng những thay đổi của con?
- Tôi cứ để mọi việc tự nhiên. Bảo Nam may mắn hơn tôi vì có một tuổi thơ đầy đủ được bố mẹ yêu thương, chăm sóc. Bé lại được sống trong môi trường văn minh. Lúc tôi ở độ tuổi của con trai bây giờ, tôi không có tuổi thơ. Bố tôi thường đi làm xa và ít sống gần gia đình khi ông có vợ lẻ bên ngoài. Từ nhỏ tôi không gần ông cũng như mẹ. Tôi ở với ông bà ngoại, cùng anh chị em bươn chải làm việc phụ giúp gia đình. Tôi phụ họ bán đồ đạc theo thời vụ, lúc thì theo bà vô Sài Gòn buôn vải, lúc thì bán pháo, bánh mứt ngày Tết.... Cứ như thế, tuổi thơ của tôi cứ trôi qua trong việc bưng bê hàng hóa, bán buôn.
Tôi tin tưởng vào sự sắp xếp của ông trời lên số phận mỗi người. Tôi lớn lên trong sự gian khó và tôi tin con trai sẽ trưởng thành từ trong tình thương của tôi và Jennifer Phạm. Vì tôi không có tuổi thơ nên tôi muốn Bảo Nam luôn có cuộc sống đầy đủ, an toàn nhất.
Ca sĩ Quang Dũng. |
- Điều anh mong mỏi nhất ở con trai là gì?
- Tôi và Jennifer Phạm thống nhất để con trai phát triển một cách tự nhiên nhất khi đang sống trong vòng tay bố mẹ. Khi bé ở độ tuổi 18, chuẩn bị bước vào đời, chúng tôi sẽ có những góp ý, định hướng cho bé. Tôi chỉ mong muốn con mình có cuộc sống bình yên và có sự tử tế khi đối nhân xử thế.
- Con của anh có nhiều thời gian gắn bó với bố dượng hơn, anh nghĩ sao về điều này?
- Con phát triển hàng ngày nên tôi không có gì phải bận tâm cả. Bé yêu thích bố dượng cũng là điều tự nhiên. Con nít rất hồn nhiên, ai thương chúng là chúng thương lại, không suy nghĩ quá nhiều. Điều tôi tâm đắc nhất là tôi và Jennifer Phạm ngày càng trao đổi, chia sẻ nhiều hơn trong việc chăm Bảo Nam.
- Ở độ tuổi này, điều gì đối với anh là quan trọng?
- Đó là gia đình. Tôi cứ bươn chải rồi bỏ qua tuổi thơ, mất nhiều năm lặn ngụp ở Sài Gòn mới có một chỗ đứng. Tôi đi hát từ ngày này qua ngày nọ. Tôi đi nhiều, học hỏi nhiều nên tư duy cũng rộng mở và nhận thấy gia đình là nơi an lành nhất cho tôi. Cứ mỗi lần có chuyến đi xa về, tôi đều dành thời gian cho các cháu, bố mẹ. Tôi thấy cuộc sống của mình vừa đủ. Tôi chỉ cần tập trung hết cho Bảo Nam còn chuyện tình cảm riêng tư là do duyên số.
Nổi tiếng thì dễ mà giữ vững chỗ đứng của bản thân mới khó. Tôi luôn trăn trở làm sao khán giả có thể nhìn rõ được con đường đi xuyên suốt của tôi từ khi thành danh đến giờ. Ngay từ đầu trời cho tôi chất giọng và số phận cho tôi đi theo dòng nhạc trữ tình. Hơn 20 năm qua tôi may mắn vì đã đi đúng hướng.