Tâm sự của người vợ ngoại tình: Bất hạnh hóa rồ...

Admin
Mẹ tôi bảo, tôi rồ dại rồi. Phải, tôi rồ dại, là bất hạnh hóa rồ. Thứ khao khát một lần được chạm vào hạnh phúc khiến tôi phát điên...

Ngày hôm đó, trong lễ đường linh thiêng, nắm tay một người đàn ông, tôi đã thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Tôi tin, mọi người đàn bà ngoài kia, đều như tôi đã từng. Một lời đồng ý, một cái gật đầu làm vợ, chính là một đời nguyện thủy chung. Đàn bà, khi đã làm vợ, làm mẹ đều chỉ thấy thế gian này nhỏ bé bằng tiếng gọi chồng, tiếng bảo con, cứ thế mà đủ đầy. Với đàn bà, gia đình là thứ chấp niệm cả đời cũng không muốn phá bỏ. Tôi chưa từng nghĩ, sẽ có ngày mình muốn rời đi. Thật sự, một lần cũng không nghĩ qua…

Tôi không phải là người phụ nữ hoàn hảo, không xinh đẹp, càng không giỏi giang. Tôi chỉ là mẹ, là vợ. Mà mọi người mẹ, người vợ trên thế gian này chắc đều giống nhau cả thôi. Thứ “tín ngưỡng” rất riêng biệt của đàn bà có gia đình nghĩ thì đơn lắm, chỉ cần chồng vui, con ngoan là trọn. Chỉ là, có vượt qua hết những ngày cơm áo gạo tiền vướng chân, những hôm quay lưng sang chồng chẳng thèm nói một lời hỏi han mới biết mong muốn kia khó đến mỏi nhừ cả tim gan. Khi ấy, tôi cũng chưa từng nghĩ mình là một người phụ nữ không hạnh phúc. Có chồng, có con, chính là hạnh phúc với tôi, dù có phải mệt mỏi thế nào. Cho đến khi, tôi biết chồng ngoại tình...

Đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào ngọn lửa tôi dốc lòng nhen nhóm bao lâu nay. Như những bình yên một thời hóa bão tố một đời, chồng tôi đánh mất lí trí của mình. Anh trở thành một người đàn ông cạn kiệt lòng dạ với gia đình. Những lần về nhà, anh không còn biết con đã trông anh thế nào, anh không còn nhìn thấy ánh mắt tôi dõi theo anh ra sao. Trong lòng kẻ ngoại tình, ngoài nhân tình, còn lại đều là thứ yếu. Đắng cay nhất là chồng tôi không muốn ly hôn, anh ấy không muốn sự nghiệp bị ảnh hưởng. Anh đồng ý chu cấp đủ đầy cho tôi và con, cả mẹ già và em gái còn đi học của tôi. Điều anh ấy cần chỉ là phông nền gia đình hạnh phúc để thăng tiến, để che đậy tội lỗi của anh ta. Và tôi lại không đủ can đảm, đúng hơn là không đủ sức rời bỏ thứ hạnh phúc lọc lừa này.

 Điều anh ấy cần chỉ là phông nền gia đình hạnh phúc để thăng tiến, để che đậy tội lỗi của anh ta - Ảnh minh họa: Internet


Tôi không còn nhớ mình đã trải qua những tháng ngày ấy như thế nào. Những đêm một tay ôm con, tay còn lại lau nước mắt. Những ngày nắm không nổi mà buông cũng không đặng. Dũng khí của một người đàn bà hóa ra cũng có lúc rất hèn nhát. Hèn cho chính lòng dạ còn vương của mình và nhát cho thứ hạnh phúc sẽ không trọn vẹn của con. Tự thấy mình đau đó và hình như con cũng biết, cứ ngọ ngọe không thôi. Cứ thế mà dùng dằn, mà dây dưa đến nát cả lòng.

Vậy mà, tôi vẫn có thể sống như thế suốt gần 3 năm trời. Tôi và con, gọn ghẽ đứng sau thú vui ngoại tình của chồng…

Tôi đã từng nghĩ, cứ thế này mà sống hết cuộc đời thôi. Không mưu cầu gì nữa, chỉ cần con có thể lớn lên đủ đầy. Cho đến khi tôi gặp người đàn ông đó, tôi mới biết hóa ra lòng mình vẫn chưa chết. Hy vọng còm cõi vẫn len lỏi đâu đó, âm ỉ rồi đến lúc bùng lên dữ dội. Tôi thèm thứ tình yêu mà mọi đàn bà trên thế gian này mỗi ngày đều mưu cầu. Tôi thèm được bảo bọc và chở che, như thể đã quá mệt mỏi với cô đơn quá lâu. Tôi thèm, thèm đến không chịu nổi. Vậy là kệ đạo lý, mặc lẽ đời, cứ thế mà lao vào lửa, mà ngã vào lòng kẻ lạ…

 Vậy là kệ đạo lý, mặc lẽ đời, cứ thế mà lao vào lửa, mà ngã vào lòng kẻ lạ… - Ảnh minh họa: Internet


Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi khóc. Bà vừa đánh tôi, vừa khóc không dứt. Mẹ tôi bảo, tôi rồ dại rồi. Phải, tôi rồ dại, là bất hạnh hóa rồ. Thứ khao khát một lần được chạm vào hạnh phúc khiến tôi phát điên. Tôi nói với mẹ, làm gì có người đàn bà nào đủ đầy yêu thương mà ngoại tình. Chỉ có bất hạnh quá mà thèm yêu đương. Chỉ có khổ sở quá mà mong mong chút ít lòng dạ của người dưng.

Nếu không gặp người đàn ông ấy, tôi đều có thể sống vì mẹ, vì em gái, vì con của tôi cả đời này. Nhưng khi đã thấy anh ấy, tôi không thể tiếp tục nữa. Tôi chỉ muốn ngoại tình, lén lút cũng được, nhơ nhuốc cũng không sao. Rồi tôi sẽ lại trở về làm vợ, làm mẹ, làm bức bình phong cho hạnh phúc của chồng. Nếu không, tôi thấy như mình không thể sống nổi. Bà ôm tôi, bờ vai của người mẹ như bất lực ôm choàng lấy tôi. Bà bảo tôi ly hôn đi, thế nào cũng phải ly hôn. Đó là điều duy nhất một người mẹ như bà có thể làm cho tôi.

Đáng tiếc, trước khi tôi quyết định kết thúc thì gia đình chồng tôi đã biết tôi ngoại tình. Giờ phút đó, đời này còn có ai biết tôi đã khổ đau ra sao, chồng tôi đã bội bạc nhường nào. Họ chỉ còn thấy tôi là một người đàn bà lăng loàn, buông bỏ hết bản ngã của chính mình vì nhân tình. Với cái danh đàn bà ngoại tình, tôi không thể có được con. Dù tôi ra đi với người đàn ông mình lựa chọn, nhưng tôi vẫn như kẻ chết đi. Vì con chính là mạng sống của tôi…

Tôi chỉ muốn nói với đàn bà trên thế gian này rằng, đừng để bất hạnh khiến mình hóa rồ. Đàn bà càng bất hạnh, càng phải tỉnh táo. Mạnh mẽ cho mình, kiên cường mà giữ lấy con. Muốn hạnh phúc, phải là một hạnh phúc danh chính ngôn thuận. Thứ hạnh phúc lén lút từ ngoại tình chỉ giết chết đàn bà, cướp con của chúng ta. Khổ sở quá thì kết thúc đi. Bất hạnh chồng chất thì buông tay đi. Nhất định phải buông tay. Sau đó thì đường hoàng, ngẩng cao đầu mà hạnh phúc. Chứ đừng như tôi, lùi bước trước bất hạnh, nhân danh cho bất hạnh mà đánh mất mình, mất luôn cả con…