Tôi và chồng đã phải vượt không ít rào cản, ngăn cấm của 2 gia đình mới đến được với nhau. Suốt gần 3 năm tranh đấu, tủi hờn và đau khổ chịu đựng, cuối cùng cả hai cũng về chung một nhà, được bố mẹ hai bên chấp thuận.
Bố mẹ tôi không ưa gì anh ấy vì tôi có công việc ổn định, gia đình gia giáo còn anh thì lông bông lại còn nổi tiếng là người côn đồ, chơi bời lêu lổng và xăm trổ đầy mình.
Bố mẹ anh cũng ghét tôi không kém vì gia đình tôi ở quê, còn anh là trai Hà Nội, nhà có điều kiện. Chính việc bố mẹ tôi ngăn cấm yêu anh là nguyên nhân khiến mẹ anh ghét tôi vì bà cho rằng, anh là nhất và không ai được khinh con bà.
Tôi biết là bố mẹ thương tôi, không cho lấy anh vì sợ không có tương lai thế nhưng, thực sự anh rất tốt và yêu chiều tôi. Từ ngày yêu nhau, chưa bao giờ anh làm tôi buồn, luôn bảo vệ và ở bên tôi mọi lúc. Anh là người mạnh mẽ nhưng lại rất tình cảm với tôi, tất cả những ngày lễ và dịp đặc biệt anh đều nhớ và thường xuyên mua cho tôi những thứ tôi muốn.
Ngày nào cũng bị mẹ chồng xỉa xói, thấy vậy chồng bất ngờ làm 1 việc khiến tôi và cả nhà sốc nặng (Ảnh minh họa). |
Biết tin tôi có thai, anh đến tận nhà tôi quỳ xuống xin bố mẹ tôi cho cưới anh và hứa sẽ đối xử tốt với mẹ con tôi trọn đời. Chẳng biết làm thế nào nên bố mẹ tôi phải đồng ý vì tôi nhất quyết không bỏ con. Còn nhớ đêm hôm ấy, mẹ khóc nức nở ôm tôi, mẹ thương tôi và sợ tôi phải khổ.
Còn về phía gia đình anh, anh về nhà thông báo tôi có thai, bố anh mừng lắm, chỉ riêng mẹ anh nhất quyết không cho cưới. Bảo anh nếu lấy tôi sẽ từ mặt anh, ai ngờ anh đồng ý, sợ mất con nên mẹ anh bắt buộc cho 2 đứa lấy nhau.
Thế nhưng, mẹ chồng vẫn ghét tôi ra mặt, kể cả những lúc có chồng tôi ở đấy. Còn nhớ ngày cưới của 2 đứa, mẹ chồng không tặng tôi nổi chỉ vàng. Từ ngày cưới nhau về, tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng thai vì thai bị động, còn chồng tôi tu chí làm ăn lắm. Bố mẹ mua cho 1 chiếc xe ô tô để chạy taxi, cứ có đồng nào là mang về đưa vợ.
Bố chồng tôi mừng ra mặt còn mẹ chồng thì hễ chồng tôi vắng nhà là lại đay nghiến bảo tôi siêng ăn nhác làm, thấy chồng đi làm rồi ở nhà ăn hại. Thậm chí, còn nói tôi tham tiền, thấy nhà bà giàu nên mới đu bám. Hôm nào nấu canh không may hơi nhiều nước mẹ cũng kiếm cớ chửi, nấu ăn nhạt một tý cũng chửi, mặn một tý cũng mắng.
Hôm nào tôi mệt, dậy muộn vài phút mẹ cũng kiếm cớ nói với anh bảo tôi không chịu dọn dẹp phụ mẹ, rồi còn nói tôi hỗn láo với mẹ nữa. Cũng may chồng thương tôi và hiểu tính mẹ nên toàn bảo mẹ bớt móc mỉa tôi đi.
- Sao mẹ cứ kiếm cớ để chửi vợ con thế? Dù gì cũng là con dâu mẹ, đang mang bầu cháu mẹ cơ mà.
- Con nhà quê mặt đầy tham vọng, nó chịu cưới mày vì tiền, vì nhà này giàu con ạ. Chẳng qua nhà này có mình mày mẹ mới chịu cưới nó, chứ không tao cũng từ mày luôn rồi.
- Mẹ làm sao thế? Mẹ mà cứ đối xử với vợ con như thế thì vợ chồng con ra ở riêng.
Khi biết tôi có bầu con gái, bà lại càng ghét tôi hơn. Chồng tôi thì mừng lắm, bố chồng cũng vậy vì họ đều thích con gái. Bố chồng còn hài hước nói:
- May quá, đẻ con gái chứ không con trai lại giống bố nó thì ông bà khổ con ạ!
Đến khi tôi bầu tháng thứ 8, bụng to, đi lại nặng nề, cơ thể tôi yếu nên hay bị động thai, cứ 2-3 ngày lại vào viện 1 lần. Vì thế, tôi xin mẹ chồng không dậy sớm nấu cơm sáng như mọi khi thì bà lại mắng mỏ.
Trưa hôm ấy, tôi xuống nhà nấu cơm thì bà móc mỉa:
- Tưởng chỉ biết ăn với nằm chứ còn mò xuống đây nấu cơm cơ à?
- Con không biết con làm gì mà để mẹ ghét con như thế, dù con cố gắng thế nào mẹ vẫn ghét con là sao hả mẹ?
- Vì mày là con nhà quê, vì bố mẹ mày dám khinh con trai tao và vì mày bầu con gái nữa đấy!
Bà vừa nói dứt lời thì chồng tôi lao vào, anh nghe được hết cuộc nói chuyện của 2 mẹ con. Anh nắm lấy tay tôi và nói:
- Trước đây con chơi bời, không có công việc cũng chẳng địa vị, cô ấy còn dám chống cả gia đình để lấy con, làm con mẹ và sinh cháu cho mẹ. Tại sao mẹ lại đối xử với cô ấy như vậy? Bọn con sẽ ra ở riêng cho mẹ vừa lòng.
Nói rồi anh dắt tay lên phòng, bảo tôi thu dọn quần áo, 2 đứa ra ở riêng. Mẹ anh còn nói với:
- Đã đi thì đừng bao giờ về nhà này nữa. Để tao xem không có 2 ông bà già này chúng mày chịu được bao lâu.
Tôi cũng lo vì sắp đến ngày sinh nở mà không có ông bà bên cạnh nhưng cứ sống với mẹ chồng như này thì cũng không thể chịu đựng nổi. Theo mọi người thì chúng tôi lựa chọn ra ở riêng trong lúc nóng giận như vậy là đúng hay sai ạ?