Ảnh minh họa |
Chồng hơn tôi 2 tuổi, ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, qua ánh mắt và thái độ, tôi đã biết anh yêu tôi. Còn tôi, lúc đó chấp nhận đến với anh chỉ là để "lấp chỗ trống", sau khi chia tay một cuộc tình kéo dài 3 năm.
Tôi cũng thú nhận với anh, tôi không còn nguyên vẹn. Anh chấp nhận điều đó, và không bao giờ nhắc lại, vì bản thân anh cũng đã từng sống thử với người yêu cũ trong một thời gian dài trước khi đến với tôi.
Thời gian ấy, tôi ám ảnh việc mình không còn nguyên vẹn, tôi sợ, đến với người khác, họ sẽ không chấp nhận tôi, còn đến với anh, thì không. Anh chấp nhận mọi thứ của tôi, yêu tất cả những tính tốt và tật xấu của tôi. Đến với anh, tôi tự tin được là chính mình.
Sau khi nhận lời yêu anh, cũng có những người đàn ông khác đến với tôi, họ hơn anh về địa vị, trình độ và tất nhiên cả tiền bạc. Nhưng tôi từ chối họ. Sợ đến một ngày tôi thay lòng đổi dạ, anh liên tục giục làm đám cưới, hối thúc cả gia đình đến nhà tôi đặt vấn đề. Hôn nhân của diễn ra sau gần một năm chúng tôi yêu nhau.
Một hôn nhân đơn giản, vì hồi ấy chúng tôi còn quá nghèo, tôi làm việc cho một cơ quan nhà nước với mức lương thấp, hệ số 2,34, còn chồng chưa có công việc ổn định, bố mẹ ở quê lại nghèo khó.
Cưới xong, chúng tôi đi thuê nhà để ở, anh bắt đầu đi tìm kiếm công việc ổn định hơn để làm. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những tháng ngày gian khó cùng nhau, sau 10 năm ngày cưới. Cuộc sống đã tương đối ổn định, chúng tôi có hai đứa con, có một ngôi nhà nhỏ và một công việc cũng tương đối ổn định.
Tôi hài lòng với cuộc sống và công việc hiện tại, hài lòng với những gì anh mang đến cho tôi. Nhưng chỉ có một sự thật tôi chưa khi nào dám thú nhận với anh hay bất kỳ ai, đó là tôi chưa từng yêu anh. Tôi đến với anh, chỉ vì biết rằng, anh chấp nhận tất cả sự thật về con người tôi, lấy anh, tôi sẽ không sợ bị đào bới quá khứ không còn trinh tiết. Anh yêu tôi, sẵn sàng làm tất cả vì tôi.
Từ khi chấp nhận yêu anh, tôi chẳng còn nghĩ đến những người đàn ông khác, vì tôi không muốn phản bội lại anh, vì anh quá tốt với tôi. Anh rất tin tưởng tôi, nên không muốn anh thất vọng vì niềm tin đó. Anh quá tốt với tôi, có thể trong lúc cuộc sống của tôi chống chếnh nhất thì anh đã xuất hiện và chia sẻ với tôi. 10 năm qua, tôi hiều mình sống với anh như một lời tri ân, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi.
Tôi đã cố gắng rất nhiều, để mang đến hạnh phúc cho anh, cố gắng làm một người mẹ, người vợ tốt, một người con dâu tốt. Cố gắng nấu những bữa ăn ngon và động viên chồng lúc anh gặp khó khăn. Chu toàn nhà cửa, con cái để chồng yên tâm công việc.
Nhưng có một điều tôi không làm được, đó là cuồng nhiệt trong lúc ân ái với anh. Nhiều khi, sợ chồng buồn, tôi cố gắng tỏ ra mình có ham muốn khi ở bên anh, cuồng nhiệt đáp lại tình cảm của anh, nhưng rồi sau khi ngồi một mình, tôi lại òa khóc, tự dằn vặt bản thân mình. Tôi giận mình vì đã không thể hòa vào anh làm một, dù chúng tôi đã có 10 năm làm vợ chồng.
Không yêu anh, nhưng chưa khi nào tôi nghĩ đến chuyện ly hôn hay tìm một người khác. Bởi tôi biết, chúng tôi đến với nhau là định mệnh, tôi vẫn muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại.