Ảnh minh họa |
4 năm quãng đời sinh viên của tôi cũng là 4 năm đẹp nhất của tuổi thanh xuân, của cuộc đời. Tôi đã có một người con gái đẹp, hết lòng yêu thương mình ở bên, san sẻ với tôi tất cả những vui buồn trong cuộc sống.
Trong khoảng thời gian đó, tôi trân trọng từng phút giây sống bên cô ấy, trân trọng từng hơi thở của bản thân mình, và luôn nghĩ sẽ dành hết cuộc đời còn lại cho cô ấy. Nhưng cuộc sống không có gì nói trước được, nhất là khi chúng tôi sắp sửa ra trường, phải đối mặt với biết bao nhiêu khó khăn, cám dỗ phía trước khi rời khỏi ghế nhà trường.
Tôi đã không đủ bản lĩnh, đủ tỉnh táo để giữ lại tình yêu, sống đúng với vị trí của mình. Tôi tham lam, mà muốn có tiền nhanh chóng nhưng lại không phải bằng con đường lao động.
Đó là lý do, tôi đã phản bội lại tình yêu 4 năm của mình để yêu và cưới một người con gái khác, có điều kiện kinh tế hơn, để tôi có cơ hội hơn trong cuộc sống. Lúc đó tôi không hiểu nổi mình, tôi như một kẻ điên cuồng, chỉ nhắm đến mục tiêu duy nhất là công việc và sự giàu có.
Tôi bắt bạn gái bỏ đi cái thai, là giọt máu, là kết quả tình yêu 4 năm của tôi và cô ấy để đến với người khác, mặc những lời van xin mong tôi nghĩ lại. Cô ấy điên dại sau khi mất đi tình yêu và đứa con là kết quả của tình yêu ấy.
Trong suốt nửa năm cô ấy nằm viện điều trị, tôi chỉ vào thăm cô ấy 2 lần, lần nào cô ấy cũng khóc, cô ấy không ngừng hy vọng tôi quay lại, nhưng tôi không thể, tôi làm đám cưới mà không dám báo cho người cũ tham dự, vì sợ cô ấy sốc.
Chúng tôi mất nhau, tôi mất đi tình yêu 4 năm, mất đi người phụ nữ mình yêu thương nhất. Tôi đến với người phụ nữ mình không yêu, nhưng lại có thể cho tôi sự nghiệp trong cuộc sống. Cứ tưởng sẽ hạnh phúc khi có cuộc sống đầy đủ khi còn rất sớm, nhưng tôi luôn cảm thấy không hạnh phúc.
Vợ và cả gia đình cô ấy không tôn trọng tôi, đôi khi coi tôi như một kẻ cơ hội, họ chưa bao giờ thấy tôi đã làm được gì mà chỉ nhìn thấy những điều tôi chưa làm được. Điều đó càng làm tôi cảm thấy tiếc nuối, ân hận khi đã chia tay người yêu cũ để đến với người con gái khác.
Tôi có lỗi với cô ấy, bởi khi cô ấy luôn dành cho tôi mọi thứ tốt đẹp nhất, thì tôi chi trả lại cho cô ấy sự phản bội, đắng cay. Đó là lý do, tôi không xứng đáng được nhận hạnh phúc.