Ảnh minh họa |
Có người sẽ không tin vào những điều tôi kể, có người sẽ miệt thị tôi là loại đàn bà hư hỏng. Nhưng tôi vẫn chấp nhận tất cả, tôi vẫn thấy mình may mắn vì biết dừng lại đúng lúc. Hôm nay, tôi xin kể lại câu chuyện có thật của mình, để những người phụ nữ như tôi có được một bài học cho mình trong giữ gìn hạnh phúc hôn nhân.
Tôi và người cũ yêu nhau 4 năm đại học, khi yêu, chúng tôi luôn nghĩ tình yêu ấy sẽ được kết thúc bằng một đám cưới và chúng tôi sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng đến năm cuối đại học, do bận ôn thi, bận làm thêm, tình cảm của chúng tôi nhạt dần và rồi khi lấy bằng tốt nghiệp, chúng tôi mỗi đứa đều mải miết tìm kiếm công việc làm phù hợp. Chúng tôi không có thời gian dành cho nhau, và hai đứa chia tay.
Hai năm sau khi chia tay tôi lấy chồng, một thời gian sau đó anh lấy vợ, chúng tôi đều có cuộc sống tương đối hạnh phúc với một nửa của mình. Thi thoảng hai đứa vẫn like ảnh của nhau trên facebook, zalo nhưng tuyệt đối không có một lần tâm sự cùng nhau. Có lẽ, cả tôi và người cũ đều cảm thấy chúng tôi không có lý do gì để tâm sự.
Cho đến khi khóa học của chúng tôi ở trường đại học tổ chức gặp mặt 10 năm sau ngày ra trường. Cả tôi và anh đều có mặt từ rất sớm, sau phút ngại ngùng chào hỏi ban đầu chúng tôi đã bắt đầu cởi mở hơn trong cách nói chuyện.
Bạn bè, thầy cô nhắc lại kỷ niệm ngày chúng tôi yêu nhau, rồi những kỷ niệm đó lại ùa về. Bất giác, anh nhìn tôi nói mình đã sai khi để mất tôi, tôi cũng thấy cổ họng mình nghẹn lại, không nói lên lời, nước mắt trực trào ra, môi run lên. Tôi không hiểu sao mình lại như vậy, 10 năm rồi từ khi chia tay với anh, đây là lần đầu tiên tôi khóc khi nhắc đến kỷ niệm cũ với anh.
Hôm đó, tôi và anh đã thuê nhà nghỉ cùng nhau. Trước khi vào nhà nghỉ, cả tôi và anh không ai nói với ai, nhưng tôi biết rằng cả hai chúng tôi đều nghĩ đây sẽ là một đêm tuyệt vời, chúng tôi được sống với chính tình cảm và cảm xúc của mình. Nhưng khi vào đến đó, đối diện với nhau, trong chúng tôi lại có những cảm xúc rất lạ. Chúng tôi nghĩ nhiều hơn về nửa kia của mình.
Tôi bất ngờ hỏi người cũ về vợ của anh, anh say sưa kể tôi nghe về vợ mình, cô ấy như thế này, cô ấy như thế kia. Tôi hiểu rằng, đó là người phụ nữ xinh xắn, hết lòng hy sinh cho chồng con.
Nếu hôm nay tôi và anh làm chuyện vợ chồng, chắc vợ anh sẽ đau buồn lắm. Rồi tôi nghĩ đến chồng mình, bao nhiêu năm qua, anh đã dành tình yêu và sự quan tâm cho tôi, nếu đêm nay tôi phản bội lại anh, tôi sẽ tự cảm thấy mình thật tồi tệ, không xứng đáng với những điều tốt đẹp anh dành cho tôi.
Cả buổi tối hôm đó, tôi với anh chỉ ngồi uống cà phê và nói chuyện với nhau, anh nói về vợ và những đứa con của anh, ước mơ của vợ chồng anh. Tôi cũng kể cho anh nghe về chồng con mình, về ước mơ của vợ chồng tôi trong tương lai. Rồi cả hai thiếp đi trong giấc ngủ, khi tôi tỉnh dậy, anh đã đi, để lại một mảnh giấy với dòng chữ ngắn ngủn: Chúc em hạnh phúc!
Tôi thu dọn đồ đạc trở về với chồng và các con của mình. Họ đón tôi bằng những nụ cười hạnh phúc. Nếu đêm qua tôi ngủ với người cũ, chắc tôi sẽ không bao giờ cảm nhận được niềm hạnh phúc mà chồng con đang trao đến cho tôi.