Ngoài chuyện công việc, có lẽ câu chuyện “hạ nhiệt” trong thời tiết lúc nào cũng ngấp nghé trên dưới 40 độ C đang là đề tài được nhiều gia đình quan tâm nhất lúc này.
Khổ nỗi, cũng chỉ vì cái điều hòa giúp hạ nhiệt mà hàng trăm gia đình lâm vào cảnh dở khóc dở cười.
Căn hộ của hai vợ chồng tôi có diện tích chưa đầy 18m2. Do xây từ thời xưa, lại ở tầng áp mái của khu tập thể cũ toàn bê tông, cốt thép, không có cửa thông gió nên khá ngột ngạt.
Nhà chật, đông người, thời tiết nắng nóng, nhà tôi không khác gì bếp lò. Mặc dù tôi đã bật 4 chiếc quạt nhưng hơi nóng hầm hập vẫn phả vào người, mồ hôi chảy ròng ròng.
Ngày thường đến cơ quan có điều hòa còn đỡ, cuối tuần hai vợ chồng và ba đứa con ở nhà, đúng là cực hình.
Ảnh: Daily Mail. |
Con bé út nhà tôi mới hơn một tuổi, đêm nào cũng quấy khóc vì nóng bức. Vợ chồng thương con, lục sục cả đêm tìm đủ mọi cách dỗ dành, quạt mát cho nó. Sáng ra trông mặt ai cũng bơ phờ vì thiếu ngủ.
Lắm khi hai vợ chồng mệt mỏi, quay sang cãi vã. Cuộc sống vốn đã ngột ngạt càng trở nên bí bách. Nhiều hôm nóng quá, vợ chồng, con cái phải kéo nhau ra nhà nghỉ ở nhưng không phải lúc nào cũng có phòng.
Bởi mùa này, đâu chỉ riêng nhà tôi mà các hộ khác cũng tìm nhà nghỉ bình dân như giải pháp tạm thời cho ngày nóng bức. Vì vậy, đi đến đâu cũng thấy báo “cháy” phòng.
Thương các con, tôi bàn với chồng mua chiếc điều hoa trả góp. Cuối tuần đó, hai vợ chồng chở nhau đến siêu thị, được nhân viên tư vấn, chúng tôi chọn chiếc điều hòa xuất xứ Nhật Bản.
Đồng lương eo hẹp, tổng thu nhập mỗi tháng của hai vợ chồng chỉ tầm hơn 10 triệu một chút, nuôi 5 miệng ăn nhưng nếu chi tiêu tiết kiệm cũng đủ trả góp 1 triệu đồng/tháng trong vòng 1 năm.
Từ hôm có điều hòa, căn hộ mát mẻ hẳn, ba đứa trẻ nằm lăn lóc giữa nhà rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Đêm đến vợ chồng tôi được ngủ ngon giấc đến sáng.
Hí hửng tưởng mùa hè này được sống yên ổn, ai dè nhà tôi bắt đầu xuất hiện những vị khách không mời. Mấy bà hàng xóm tối nào cũng rình nhà tôi bật điều hòa là rủ nhau bế con vào ngồi.
Họ nói chuyện tụ tập đến đêm mới chịu về. Căn phòng có 18 mét vuông mà họ ngồi chật kín buôn chuyện, tôi muốn ngả lưng cũng ngại.
Ngày nghỉ, vợ chồng nhà anh Nam hàng xóm còn vô tư bế con sang nhà tôi ngủ nhờ. Anh ta bảo nhà nóng bức, đứa con không ngủ được.
Tôi thắc mắc hỏi: "Em thấy nhà bác cũng có điều hòa cơ mà?". Anh hàng xóm giải thích máy ở nhà mình bị hỏng rồi tìm cớ đánh trống lảng sang chuyện khác.
Có người lạ ngủ trong nhà, sinh hoạt gia đình tôi bị đảo lộn hoàn toàn. Việc đi đứng, ăn mặc cũng phải nhìn trước ngó sau.
Chủ nhật vừa rồi, vợ chồng tôi cố tình đưa con ra ngoài chơi, 1 giờ chiều mới về. Vậy mà vợ chồng hàng xóm đã đứng đợi cửa từ lúc nào. Tôi bực quá, gọi chị vợ ra nhắc khéo nhưng có vẻ chị ta cố tình không hiểu, vẫn chai mặt bế con vào nhà tôi ngồi chơi.
Đã vậy, hôm qua lúc đi đổ rác, tôi nghe vợ chồng anh Nam thì thầm to nhỏ. Hóa ra, chỉ vì sợ tốn tiền điện mà mấy ngày cuối tuần họ cố tình sang nhà tôi dùng điều hòa "chùa". Thực sự, tôi chẳng hiểu họ suy nghĩ kiểu gì, có biết xấu hổ hay không lại hành xử như vậy?
Trước đây, thi thoảng chồng chị ta vẫn nhiệt tình sang sửa chữa đồ điện, nước giúp nhà tôi vài lần. Chồng tôi lại thường ngồi nhậu nhẹt với anh hàng xóm đó. Nhưng như vậy đâu đến mức thân thiết quá mà thứ bảy, chủ nhật nào cũng sang nhà người chơi rồi ngủ nhờ.
Vì không muốn ảnh hưởng tình làng nghĩa xóm, nên chồng tôi ngại chẳng dám nói thẳng. Gia đình tôi đành dùng "hạ sách" kêu điều hòa bị hỏng chưa sửa được. Thế nhưng, trời nóng thế này không bật điều hòa khác gì tự hành hạ mình.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, hễ đến cuối tuần là vợ chồng tôi chuẩn bị đồ đạc, đưa các con sơ tán về nhà ông bà ngoại trốn nóng.