Ngày chị lấy chồng, tôi mừng lắm vì nghĩ chị được gả cho người xứng đáng. Tôi từng ngưỡng mộ anh rể suốt những năm đại học. Anh học trên tôi hai khóa. Năm nào, anh cũng được vinh danh là một trong những sinh viên xuất sắc nhất trường. Anh chưa ra trường đã có rất nhiều thư mời làm việc của những công ty lớn. Cuộc đời anh như được lập trình sẵn cho sự thành công. Anh đi làm, tích lũy kinh nghiệm và tiền bạc rồi mở công ty riêng. Thỉnh thoảng bay sang nước này, nước khác để tìm đối tác.
Còn chị tôi xinh lắm. Ba mẹ tôi cũng nổi tiếng trong giới kinh doanh ở thành phố này. Chị như cô tiểu thư đài các, biết bao thiếu gia nhà giàu theo đuổi. Ba mẹ tôi chọn anh cho chị. Nhìn họ sánh đôi đi với nhau ai cũng trầm trồ. Thật là trai tài, gái sắc!
Ai cũng khen anh chị rất đẹp đôi - Ảnh minh họa: Internet |
Họ có với nhau hai đứa con. Nhà to, vợ đẹp con xinh lại có một cơ ngơi đồ sộ. Những tưởng không còn hạnh phúc nào bằng. Thế nhưng, tôi thường xuyên thấy chị thở dài. Thỉnh thoảng về nhà bố mẹ, chị vào phòng tôi rồi khóc. Chị bảo, chị và anh không hạnh phúc, không hề có tình yêu. Chị thấy mình thừa thãi trong cuộc sống của anh. Chị giống như một con búp bê xinh đẹp anh cần có để chưng trong tủ kiếng lộng lẫy của cuộc đời. Kết hôn với chị là một phần trong những dự định to tát anh sẽ thực hiện. Anh cần một người vợ thật xinh đẹp để thiên hạ nhìn vào và nuôi dạy những đứa con của anh. Chỉ vậy thôi, chứ anh chưa một lần quan tâm đến người đàn bà của mình cần gì.
Những lần anh đi công tác, chị rủ tôi qua nhà chơi. Chị mở tủ kính, lôi ra mớ rượu ngoại đắt tiền anh mang về sau những lần vi vu trời Tây. Chị uống hết cốc này đến cốc khác. Chị bảo chị cô đơn quá! Nếu một ngày chị ngoại tình thì tôi có khinh chị không?
Tôi ngồi im, nhìn vai chị run lên bần bật vì cơn xúc động nghẹn ngào. Chị tôi đẹp lắm. Việc có con không tàn phá nhan sắc chị mà ngược lại mang cho chị vẻ đằm thắm, mặn mà làm xiêu lòng biết bao gã đàn ông. Chị bảo, ngày xưa chị đồng ý lấy anh vì anh thông minh, đẹp trai tài giỏi. Nhấp ngụm rượu cay xè chị chép miệng, lẽ ra chỉ phải biết rằng hôn nhân không dựa trên mấy thứ đó. Điều cần nhất ở một cuộc hôn nhân là tình yêu mà anh chị lại thiếu.
Rồi chị tôi ngoại tình. Người chị quen trớ trêu thay lại là anh nhân viên lái xe cho chồng. Anh này so với anh rể tôi thì đúng là một trời một vực. Anh ta nghèo, nhan sắc trung bình. Không hiểu sao chị tôi có thể ngã vào vòng tay một người đàn ông như thế?
Trong một cuộc say bí tỉ, chị đã khóc và thú nhận với tôi về mối tình tội lỗi của chị. Chị bảo, những việc lặt vặt trong nhà, hay nặng nhọc một tí chị đều nhờ anh lái xe giúp. Anh ấy bê giùm chị mớ đồ nặng trịch chị mua ở siêu thị, xách vào hẳn phía nhà cho chị. Mua giùm chị chậu cây, trộn giùm chị mớ đất để chị trồng mấy bụi hoa hồng ngoài ban công. Lúc chị bị trật chân té sưng đầu gối, chồng chị không biết nhưng anh tài xế là người bôi thuốc cho chị. Cõng chị từ xe lên lầu 3 công ty mỗi ngày.
Chị biết chị sai nhưng người đàn ông như thế mới chính là người chị cần tìm. Thật nhục nhã khi chị đã lên giường cùng người đàn ông khác, nhưng chị cô đơn lắm, em biết không? Chị đã có biết bao nhiêu năm ngồi đợi ở căn phòng đó chỉ để chờ anh sau những lần kí kết làm ăn trở về. Bao nhiêu năm, khi hai đứa con dần dần lớn lên chị vẫn hy vọng ở anh có một sự quan tâm nào đó nhỏ nhặt cho người đàn bà bên cạnh. Tiền bạc, quần áo sang trọng đến mấy anh cũng sẵn sàng cho chị, nhưng thứ chị cần vĩnh viễn anh không bao giờ biết.
Chị như một vật trang sức anh cần có cho cuộc đời mình - Ảnh minh họa: Internet |
Chị kéo váy, chỉ cho tôi đầu gối còn sưng lên một cục của chị. Chị bảo, hôm qua anh phải gặp đối tác quan trọng để kí một hợp đồng lớn. Người ta mang theo vợ, dĩ nhiên anh cũng phải vậy. Chị ăn mặc trang điểm thật đẹp theo ý anh nhưng khi thấy chị mang đôi giày bệt, anh ấy bắt chị tháo ra và mang vào đôi giày cao gót. Anh bảo với chị ráng chịu đau 1 tí, hai tiếng đồng hồ thôi. Chân chị đau đớn đi còn khó, huống hồ phải gồng mình mang một đôi giày cao gót rất cao.
Giây phút ấy, chị bẽ bàng nhận ra anh không hề quan tâm đến cái chân đau của chị. Anh chỉ muốn chị thật xinh đẹp, như một món trang trí trong bữa tiệc xa hoa đắt tiền. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm làm vợ chị phản kháng lại ý muốn của anh, chị lột đôi giày cao gót và ném qua cửa sổ. Chị gào lên trong đau đớn. Đêm hôm ấy, chị thức suốt đêm suy nghĩ về cuộc đời chị. Rồi chị viết đơn ly hôn.
Khi chị đưa lá đơn, anh sững sờ nhìn chị. Anh không tin, anh tưởng chị đùa. Anh bảo đã cho chị tất cả nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, danh vọng. Cả cuộc đời anh cũng không hề có người đàn bà nào khác ngoài chị. Chị được voi đòi tiên chăng? Thử nhìn ngoài xã hội có người đàn bà nào được sung sướng như chị không?
Chị không cần tất cả những điều đó. Chị chỉ muốn có một người chồng thật bình thường. Người ngồi ăn với chị những bữa cơm chiều. Người sẵn sàng bỏ công việc để bên vợ những ngày chị chuyển dạ sinh con. Người quan tâm tới cái bóng đèn, cái quạt hỏng trong nhà. Người quan tâm lo lắng tới cái chân đau của chị… Chị cần một người chồng như bất kì người đàn ông nào khác ở trên đời.
Anh lâu nay luôn thành công. Nhưng với vợ, anh là người đàn ông thất bại. Anh biết vợ đối tác thích quà gì, biết khách hàng quan tâm điều gì, biết làm mọi cách để họ vui… Còn vợ anh, anh không hề biết. Chị xách vali dắt hai con rời khỏi nhà. Chị gạt nước mắt để anh ngồi lại với mớ hào quang của cuộc đời anh.