|
Tôi và anh là bạn học tiểu học, nhà sát vách lớn lên cùng nhauchúng tôi yêu rồi cưới, mọi thứ cứ diễn ra bình yên.
Vì lớn lên cùng nhau nên chúng tôi đều hiểu rất rõ đối phương. Anh là người hòa nhã, nhẹ nhàng, điềm tĩnh chín chắn. Suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường đến khi ra đời kiếm việc anh luôn nâng đỡ, chỉ dạy cho tôi nhiều thứ tốt hơn. Hiện giờ tôi và anh có một gia đình nhỏ với bé trai 3 tuổi kháu khỉnh.
Có thể nói hôn nhân của vợ chồng tôi là hình mẫu mà đám bạn thèm khát, lúc nào gặp gỡ cũng bảo: “Nhất mày, chồng yêu chiều giỏi giang, con xinh, đúng là cái số may may mắn nhàn hạ”.
Nhưng các cụ hay nói có được cái gì dễ quá thì người ta thường không trân trọng. Tình yêu, hôn nhân, công việc, cuộc sống suôn sẻ quá khiến tôi muốn “phiêu lưu” rồi sớm sa chân vào mối tình vụng trộm với một người bạn hồi đại học.
Tôi học ngành Quản lý đô thị, lớp toàn con trai. Hồi đi học cũng có nhiều anh tán tỉnh nhưng sau khi biết tôi có bạn trai mọi người cũng rút lui. Ra trường cũng 5 năm rồi, trong một buổi họp lớp gần đây tôi có gặp lại cậu bạn trước đây từng điên cuồng theo đuổi. Có chút men say trong người thế là chúng tôi lao vào nhau chẳng cần biết đến hậu quả thế nào.
Những thứ vụng trộm bao giờ cũng kích thích người ta giống như ăn quả cấm bao giờ cũng hấp dẫn hơn. Những lần đi ăn, đi chơi, những đêm hoan lạc tôi cảm thấy mình phá vỡ ranh giới an toàn, cuộc sống nhiều sắc màu hơn. Bên cạnh niềm vui đó, tôi cũng thấy mình thật có tội, mình là người mẹ tồi, tôi không muốn làm anh tổn thương đâu nhưng anh quá nhạt nhẽo, cuộc sống bên anh yên bình thật mà đơn điệu quá.
2 tháng trước, vừa bước vào nhà đã thấy anh ngồi ở phòng khách, anh hỏi tôi đi chơi với bạn ở đâu thế, tôi trả lời đến một quán cà phê quen ở Hà Đông. Anh liền giận giữ ném đống ảnh xuống bàn, nói: “Tôi không phát hiện thì cô tính lừa dối tôi đến khi nào. Bao nhiêu năm tôi yêu thương cô hết lòng, cố gắng từng ngày kiếm tiền để cho cô và con cuộc sống không phải lo nghĩ. Mà giờ cô đáp lại tôi là cái gì đây? Hả?”. Thật sự suốt hơn 20 năm bên nhau đây là lần đầu tiên anh giận giữ đến thế.
Nhưng sao anh phải giận cơ chứ, tôi vẫn yêu anh vẫn thương con, vẫn làm tròn trách nhiệm người vợ người mẹ. Mỗi lần anh đi làm quần áo đều phẳng phiu thơm tho, lúc về cơm ngon canh ngọt đều đợi sẵn trên bàn. Tôi chưa bao giờ giận dỗi trẻ con hay tranh cãi với anh.
Mọi thứ anh thích hay không thích tôi đều biết: Biết anh tính sạch sẽ nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp; biết anh dị ứng nhụy hoa nên là con gái dù thích hoa đến mấy tôi cũng chưa từng mua hoa về nhà, đến ngày lễ, ngày sinh nhật cũng chưa từng đòi anh tặng hoa… Anh đi công tác cả tháng trời, tôi cũng chưa từng than vãn chăm con vất vả.
Nhiều người nhìn vào sẽ ghen tị ngưỡng mộ nhưng việc gì cũng chỉ người trong cuộc mới biết. Anh yêu thương, chiều chuộng, sống bên anh tôi không phải lo lắng tiền bạc vật chất hay bất cứ thứ gì nhưng anh khô khan như khúc gỗ. Chẳng biết nói lời ngọt ngào hay đùa giỡn cho vợ vui, lúc nào cũng chỉ một dáng vẻ điềm tĩnh, từ từ nhạt nhẽo.
Từ lúc phát hiện tôi ngoại tình là anh chiến tranh lạnh luôn không nói chuyện, rồi anh bảo muốn ly hôn. Tôi đau đớn, suy sụp bởi vẫn còn yêu anh, tôi không muốn ly hôn.
Tôi rất muốn giữ gia đình để con có bố nhưng lại cũng rất tiếc nuối mối tình kia, cho tôi cảm xúc, yêu thương và cuộc sống vui vẻ. Tôi thật sự không hiểu sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này, không biết chọn lựa như thế nào?
* Bài viết trên đã được viết lại theo chia sẻ được gửi đến Hộp thư gỡ rối Tuệ An.
Tác giả: Thủy Linh
Nguồn tin: giaoducthoidai.vn