Cách đây không lâu, mạng xã hội có chia sẻ rầm rộ câu chuyện một chàng trai viết nên cảm xúc suy nghĩ của mình để tri ân ân nhân - người đã không màng tới sống chết, hiểm nguy để cứu giúp hai anh em đã không may gặp tai nạn nghiêm trọng trên đường mòn Hồ Chí Minh. Thời điểm đó đường mòn này không một bóng người qua lại.
Cũng qua câu chuyện này, người ta vẫn tin rằng, đâu đó trong xã hội vẫn còn rất nhiều người tốt sẵn sàng giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, éo le trong cuộc sống.
"Tôi đi tìm ân nhân"
PV báo điện tử Người Đưa Tin đã có cuộc trao đổi với anh Trần Trung Hiếu (SN 1982, Hà Nội) một trong 2 chàng trai gặp tai nạn trong tình huống như vậy.
Anh Hiếu chia sẻ: “Hôm đó, mình cùng anh trai trên đường phượt vào Nam. Lúc đó qua đoạn đường Hồ Chí Minh, điểm giáp ranh giữa Nghệ An- Thanh Hóa thì gặp tai nạn. Khi đó nhìn anh trai chân chảy máu, cơ thể đang chìm vào trạng thái mê man bất tỉnh mình đã hoảng loạn.
Chưa kể đoạn đường tai nạn khi ấy vắng lặng không một bóng người. Mình vội kéo anh vào lề đường rồi cố gắng tìm cách để anh đỡ mê man bất tỉnh. Nhưng dường như thời gian trôi đi, mọi thứ càng trở nên tệ hơn. Đang tuyệt vọng, mình bỗng dưng nghe tiếng xe và đã cố chạy ra kêu cứu. May mắn thay, người tài xế ấy đã dừng lại”.
Chân dung anh tài xế tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác khi họ gặp hoạn nạn (Anh Nam - áo trắng).
Không một chút nề hà do dự, người đàn ông có tên Nguyễn Thành Nam (Nghệ An) đã dừng xe chạy đến. Khi đó, anh Nam không hỏi gì nhiều, chỉ bảo Hiếu nhanh, cố gắng để dìu anh trai mình lên xe. Xong rồi anh lái xe phóng thẳng tới bệnh viện gần nhất.
Hiếu nhớ lại: “Anh Nam nhanh lắm, anh bảo mình đây là tình thế nguy cấp không thể chậm trễ rồi phóng xe tới chỗ bệnh viện gần nhất. Nhìn thấy thấy anh trai tôi trong tình trạng máu me bê bết, xem qua vết thương, bác sĩ ở đây bảo nên đưa lên tuyến trên để có cơ sở vật chất tốt hơn. Bác sĩ cũng đã tiêm một liều thuốc giảm đau cho anh trai tôi”.
Anh Nam khi đó im lặng theo dõi, rồi anh bảo tôi theo lời bác sĩ, chúng tôi đã kiên trì đưa anh trai tôi đến bệnh viện mà bác sĩ ở đây đã chỉ cho. Nhìn nét mặt của anh Nam, tôi cảm thấy anh đang rất lo lắng tột cùng.
Chặng đường hơn 10 km cuối cùng cũng đưa chúng tôi đến một bệnh viện lớn. Anh Nam đã ở đó với chúng tôi cho tới khi mọi việc xong xuôi. Anh cũng nói, việc cứu người quan trọng nên kêu tôi đừng nghĩ ngợi gì cả.
Chính sự tận tình chu đáo, có phần lo lắng của anh Nam nên khi người nhà của nạn nhân tới, ai cũng tưởng anh là người gây tai nạn. Chỉ tới khi Hiếu kể chuyện, mọi người mới vỡ lẽ rằng, đây chính là ân nhân đã cứu con mình khỏi lưỡi hái tử thần.
Khi mọi việc ở bệnh viện êm xuôi, anh Nam bảo Hiếu cùng quay lại chỗ xảy ra tai nạn đưa xe của hai anh em về. Chính suy nghĩ hành động thấu đáo của anh Nam một lần nữa chạm tới trái tim Hiếu. Khóe mắt anh hơi cay cay bởi khi đó anh hoàn toàn tin “Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt”.
Hiếu tâm sự: “Mìnhcảm thấy mình thật may mắn khi đã gặp được anh Nam. Chẳng ngờ, anh ấy lại nhiệt tình tới như vậy. Những gì xảy ra hôm đó, tới giờ vẫn in sâu vào tâm trí mình. Mình nghĩ chỉ có ai trải qua mới thấm thía rằng tình người lớn lao, tình người thiêng liêng hơn bao giờ hết”.
Hôm đó, để tỏ lòng cảm ơn ân nhân, Hiếu đưa tiền, anh Nam không những không nhận mà còn từ chối một cách thẳng thắn khiến Hiếu một lần nữa bất ngờ. Khi chia tay, hẹn ngày tái ngộ, lòng Hiếu có chút hụt hẫng. Anh tự hứa khi nào về Hà Nội, anh sẽ tới thăm ân nhân của mình.
Tính tới ngày 22/7, anh trai Hiếu đang dần bình phục. Bác sĩ cũng chia sẻ, vì được cứu kịp thời nên mọi hiểm nguy đã qua đi. Không ít bạn bè, người thân nói anh em Hiếu may mắn vì đã gặp được người tốt cứu giúp mình khi trong hoàn cảnh khó khăn trên.
“Con người sống với nhau vì cái tình”
Chia sẻ với PV, anh Nguyễn Thành Nam (ân nhân cứu người) cho hay, anh sinh ra và lớn lên ở Nghệ An. Từ nhỏ, anh đã xem việc giúp đỡ người khác là việc nên làm trong cuộc sống.
Anh rất tâm đắc câu nói của nhà thơ Tố Hữu “Người với người sống để yêu nhau”. Và câu nói ấy luôn khắc sâu vào tâm khảm anh, nó trở thành một phương châm sống mà anh chẳng bao giờ quên.
Nguyễn Trung Hiếu và anh trai trước khi bị tai nạn.
Nói về động lực giúp người trong cảnh hoạn nạn, anh Nam thật thà: “Nói thật khi đó mình chẳng nghĩ gì cả. Nghe tin có người bị tai nạn mình hoảng lắm. Khi nhìn thấy người đàn ông nằm trên vũng máu, mình chỉ muốn làm sao để nhanh thật nhanh đưa tới bệnh viện. Khi đó cũng xác định, mất máu quá nhiều, không nhanh là nguy hiểm lắm”.
Hiện nay, nhiều người vẫn tồn tại quan điểm sống dè chừng, quan ngại thị phi khi giúp đỡ người khác. Bởi người ta vẫn kháo nhau nên tránh đưa người bị nạn đi cấp cứu vì sợ... bẩn xe, sợ đen đủi do nạn nhân có thể qua đời trên xe, sợ phiền toái do bệnh viện yêu cầu đóng tiền mới cấp cứu... Một số người còn sợ khi phải làm chứng với công an, sợ người nhà nạn nhân và những người khác hiểu lầm họ chính là kẻ gây tai nạn nên bắt đền, thậm chí hành hung, đập phá xe cộ, tài sản.
Khi được PV đặt câu hỏi về vấn đề trên, anh Nam cười xòa: “Thực ra việc giúp đỡ người khác là việc nên làm, bởi giúp người cũng có nghĩa giúp mình. Còn chuyện hiểu nhầm hay không cũng đâu có quan trọng nhỉ? Trước tiên, nên đặt việc cứu người lên trên hết. Rồi mọi sự hiểu lầm trong quá trình giúp đỡ sẽ được hóa giải mà thôi”.
Cũng theo anh Nam, nếu ai đó còn do dự khi làm một việc tốt thì hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người đang gặp nạn. Chỉ có khi đó, mới thấu hiểu được hai chữ “tình người” nó lớn lao đến thế nào. Cũng bởi vậy, nếu có thể, hãy giúp đỡ người khác bằng tất cả tấm lòng của mình để hành động tốt được lan tỏa khắp xã hội này.
Anh Nam cho biết thêm: “Mình không mong ai đó sẽ cho rằng mình là người hùng. Mình chỉ muốn nhắn nhủ rằng trong cuộc sống này, những gì ta cho đi bằng tình người mới thật sự đúng nghĩa là cho mà không phải là sự trao đổi hay mua bán dưới nhiều hình thức. Tuy nhiên, nếu ta biết cho đi những giá trị vật chất để giúp đỡ hoặc chia sẻ khó khăn cho người khác thì đây chính là cách giúp ta có thể nhận lại được niềm vui và hạnh phúc bởi trong ta không có sự toan tính.
Khi cho đi mà chúng ta không kèm theo bất cứ một điều kiện hay sự mong cầu nào thì chính ngay khi ấy chúng ta đã nuôi dưỡng được lòng từ bi vô hạn. Khi ta cho mà không có sự tính toán thì sự cho ấy mới là cao thượng nên ta sẽ nhận được sự an lạc, hạnh phúc”.
Cũng theo Trung Hiếu, kể từ ngày đó, anh vẫn liên lạc thường xuyên với anh Nam. Cuộc gặp gỡ định mệnh ấy đã cho anh thêm niềm tin, nghị lực trong cuộc sống. Anh khẳng định rằng: “Đừng bi quan, đừng chán nản bởi đâu đó trong cuộc sống này vẫn còn rất nhiều những người tốt họ sẵn sàng giúp đỡ bạn”.
Tác giả bài viết: Hồng Anh