Tôi và My yêu nhau 3 năm rồi tổ chức đám cưới. Làm vợ chồng 4 năm nhưng chúng tôi vẫn chưa có tin tức con cái. Đi khám bác sĩ thì nguyên nhân là do tôi nhưng My cũng chẳng trách chồng. Gia đình tôi biết vậy thì càng yêu thương con dâu, ai cũng sợ có ngày My bỏ chồng. Nhưng chúng tôi đã yêu và lấy nhau 7 năm, tôi rất tin tưởng vợ.
Thời gian đó tôi thấy người có nhiều dấu hiệu lạ nhưng chưa chịu đi khám. Vì tiền bạc trong nhà đều dồn để vợ chồng thụ tinh nhân tạo. Đến khi bỗng dưng tôi bị sụt cân liên tục thì đành phải đi khám. Kết quả khám ra khiến tôi choáng váng, tôi bị bệnh ung thư. Tôi suy sụp tinh thần, chìm ngập trong hoảng loạn.
Tôi chỉ mới có gia đình, còn chưa chào đón con đầu lòng, tôi còn bố mẹ phải phụng dưỡng. Nhưng giờ tôi mắc bệnh nan y, nếu không thể qua khỏi thì cuộc đời của tôi thật quá ngắn ngủi. Những người thân của tôi phải đau lòng cỡ nào. Tôi gọi vợ vào phòng rồi đưa cho cô ấy tờ giấy chẩn đoán bệnh. Vợ tôi ôm lấy tôi khóc nức nở.
Sau đó, My lấy lại bình tĩnh khá nhanh rồi an ủi, động viên tôi. Tôi và vợ vẫn chưa nói lời nào với bố mẹ. Tối hôm đó, tôi nghe My nói:
“Giờ anh bệnh như thế thì phải vào viện, không giấu bố mẹ lâu được. Nhưng anh phải cố gắng giữ tinh thần tích cực. Cái bệnh này, quan trọng nhất là tinh thần, anh phải cố gắng nhiều rồi”.
Sau đó My còn nói một câu khiến tôi bất ngờ: “Em xin lỗi anh, để mẹ chăm sóc anh lúc này nhé”.
Sáng hôm sau, vợ tôi bỏ đi. Tôi vừa khổ sở vì bệnh tật vừa oán hận khi vợ có thể đối xử cạn tình cạn nghĩa khi chồng bệnh nặng. Suốt 3 tháng sau đó, vợ tôi mất tăm, chẳng ai biết cô ấy đi đâu. Tinh thần càng mỏi mệt thì sức khỏe của tôi càng yếu đi. Căn bệnh ung thư của tôi đã đến giai đoạn cuối. Chỉ có bố mẹ ruột và bố mẹ vợ thay phiên nhau chăm sóc tôi.
Bất ngờ một ngày tôi thấy vợ trở về. Cô ấy nhìn mập mạp hơn, đi về phía giường bệnh của tôi. Tôi giận vợ lắm, không muốn nhìn thấy cô ấy. Nhưng My đưa tôi xem một tờ giấy khiến tôi bật khóc. Đó là giấy khám thai, vợ tôi đã mang thai!
Suốt 3 tháng qua vợ tôi đã tìm mọi cách để ra sức thử thụ tinh nhân tạo nhiều lần. Cô ấy muốn cho tôi động lực để cố gắng vượt qua cơn bạo bệnh lần này. Cô ấy không muốn tôi và mọi người biết vì sợ sẽ bị ngăn cản. Ai cũng sợ lỡ như tôi mất đi thì My sẽ phải một mình nuôi con khó khăn.
Tôi khóc nức nở ôm lấy vợ. Tôi không biết mình còn sống được bao lâu, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để có thể nhìn được mặt con. Huống hồ, tôi làm sao có thể phụ lòng người vợ tào khang của mình.