Tôi là gái thành phố, nhà có hai chị em. Chị tôi năm nay đã hơn ba mươi mà vẫn chưa thèm lấy chồng, cũng không yêu đương gì cả, thế nên có bao nhiêu kỳ vọng, mẹ dồn hết lên đầu tôi. Không chỉ muốn tôi lấy chồng giàu, mẹ còn muốn phải có học thức, phải có điều kiện, phải như con rể nhà người ta thì mẹ mới chịu.
Bao nhiêu mối tình trước của tôi cũng đã theo gió cuốn đi chỉ vì cái lắc đầu của mẹ. Nếu không vừa ý với chàng trai nào, mẹ tôi có thể chì chiết và chê bai thẳng mặt, khiến cho anh ta khó xử và tự đề nghị chia tay. Tôi cũng đã thử chống đối, nhưng chẳng gì có thể thay đổi được suy nghĩ ấy của mẹ tôi. Mẹ thậm chí sẽ làm loạn lên và nói rằng, nếu tôi không bỏ người yêu thì sẽ tự tử. Chuyện này khiến tôi vô cùng đau đầu.
Tôi đem chuyện này kể cho bạn, nó bày cho tôi một cách mà tôi thấy cũng khá là hay ho, đó là kiếm một ông chồng Tây. Nghe như nó mô tả thì đúng là chồng Tây quá hợp yêu cầu của mẹ và tôi, vừa trông thanh lịch lại có vẻ như giàu có, hơn nữa, anh ấy sẽ không hiểu được mẹ tôi nói gì.
Tôi lao vào công cuộc kiếm tìm, rốt cuộc cũng đào ra được một anh chàng ưng ý trong cả trăm ngàn khách du lịch trên phố cổ. Anh tên là Bob, quốc tịch Mỹ, đang trong chuyến đi du lịch vòng quanh thế giới của mình và vừa mới dừng chân ở Hà Nội. Tôi hí hửng không thôi, nghĩ rằng mình có thể đã vớ được con rùa vàng.
Thật ra tôi không quan trọng chuyện người bên mình có phải giàu có hay không, vì tôi còn trẻ, tôi có khả năng và có thể tự mình kiếm tiền, nhưng mẹ tôi thì khác. Trải quá quá nhiều chuyện, mỗi lần chia tay vì mẹ, cảm xúc của tôi cũng quá là chai sạn rồi. Hiện tại tôi chẳng muốn yêu đương gì nữa mà chỉ muốn tìm một ai đó về cho mẹ vừa lòng. Mà đúng là mẹ vừa lòng thật, còn nở mày nở mặt đi khoe khắp hàng xóm và họ hàng là con gái lấy được anh chồng Tây giàu có.
Thế nhưng trái với những gì tôi nghĩ, vẻ lịch lãm và nhẹ nhàng đó của anh đã quyến rũ được tôi. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trời, tôi lại cảm thấy mình được trân trọng, điều mà ngay cả người thân của tôi cũng chẳng làm được. Và trái tim tôi lại một lần nữa rung động. Có khi anh lại là định mệnh của tôi cũng nên.
Tôi những tưởng như vậy là ổn thỏa, chúng tôi sẽ có cơ hội tìm hiểu nhau nhiều hơn, nhưng kết quả là mẹ tôi không chịu dừng lại. Được một, bà sẽ muốn hai. Bà nhắn tôi rằng cưới sớm đi, đừng để quá lứa lỡ thì như chị, rồi tự tổ chức một chuyến du lịch gia đình, nói rằng là để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai bên, bắt tôi phải đưa Bob đi cùng. Tất nhiên là tôi chẳng dại gì mà cãi, vì đã lường trước được rằng mẹ sẽ làm những gì để buộc tôi phải nghe lời bà.
Đêm hôm đầu tiên ở khách sạn, mẹ kéo tôi ra một góc, dúi vào tay tôi cái bao cao su. Tôi tá hỏa không hiểu ý mẹ là gì. Thì ra, mẹ quá ưng ý Bob, muốn tôi phải khóa chặt anh ấy, để anh ấy không có cơ hội từ bỏ mối quan hệ này. Mẹ tôi mà lại thoáng đến thế ư? Nếu bà dễ tính như thế thì đã chẳng ép buộc tôi đến nước này.
Ảnh minh họa: Internet |
Tôi run rẩy bị mẹ đẩy vào phòng khách sạn. Tôi cũng chẳng còn gì để mất nữa, dù sao thì đến với Bob cũng là quyết định của tôi. Mẹ muốn gì thì tôi làm nấy. Hơn nữa, tôi đối với Bob cũng có một chút rung động cho nên tôi thấy cũng chẳng có vấn đề gì. Đàn ông ngoại quốc thường sống rất thoáng, họ cũng sẽ thích những cô gái chủ động và rành mạch hơn là những người lằng nhằng. Cho nên khi tôi nói thẳng với anh rằng mình muốn thử, có bầu rồi sẽ kết hôn, anh cũng gật đầu đồng ý.
Cho đến khi thật sự lên giường với Bob, tôi mới biết là mình đã rơi vào địa ngục. Trái ngược với những gì thanh lịch và nhẹ nhàng mà anh ta biểu hiện ra bên ngoài, anh ta như biến thành một kẻ khác hoàn. Bob hoàn toàn không hề để ý đến cảm nhận của tôi, lao vào tôi và hùng hục cày cuốc như một con sói đói, ngay cả khi tôi kêu đau anh ta cũng không dừng lại, thậm chí còn cho rằng đó là phương pháp gây gợi tình và còn đánh tôi. Tất cả những gì tôi nhớ về đêm đó là một cuộc tra tấn, đau đớn, khổ sở.
Quá tin tưởng vào những gì thấy trước mắt, tôi đã ăn phải quả đắng. Cả tuần sau đó tôi chẳng đi lại được, đi khám thì bác sĩ còn nói rằng tôi đã bị thương do quan hệ quá bạo lực. Tôi yêu cầu Bob bồi thường, đến lúc này tôi mới biết, hóa ra Bob cũng chẳng phải ông chủ giàu có, đi du lịch chơi chơi gì mà là một tên thất nghiệp, ăn bám bằng tiền của chính phủ và đi du lịch ở mấy nước Đông Á để kiếm một cần câu cơm.
Tôi nghĩ rằng mình không thể cứ tiếp tục mà sống như thế. Mặc cho mẹ làm mình làm mẩy, tôi chia tay Bob. Anh ta vẫn quyến luyến không rời khỏi tôi, dăm ba bữa lại làm phiền khiến tôi khó chịu. Còn mẹ thì gào lên đòi tự tử, nói tôi bất hiếu. Tôi đem thẳng kết quả khám nghiệm cho mẹ xem, và nói cho bà nghe về sự thật đằng sau con rể hụt vàng của bà. Mẹ tôi im lặng không nói gì, cũng chẳng biết điều này có làm bà thay đổi được hay không.