Vài ngày sau ca phẫu thuật, chị Thư nhận được lời cầu hôn của David. Ảnh: NVCC. |
Hơn một năm kể từ ngày làm đám cưới với người chồng ngoại quốc, chị Quỳnh Thư vẫn rưng rưng mỗi khi kể lại khoảnh khắc nhận được lời cầu hôn trong bệnh viện, vài ngày sau ca mổ giành giật sự sống của anh. Anh David, người đàn ông chị yêu ngày ấy, được phát hiện bị ung thư trực tràng khi đang làm việc tại đảo quốc Bahrain. Trước khi ca mổ diễn ra không lâu, chị Thư mới được bạn trai báo tin. Chị bay sang Bahrain ngay sau đó vì không muốn anh trải qua việc này một mình.
Với chị Thư, ngày David vào phòng mổ là ngày kinh hoàng và dài nhất cuộc đời chị. Chị không nghĩ có lúc phải trải qua cảm giác khủng khiếp như vậy ở một đất nước xa lạ, một mình, không người thân hay bạn bè. Chị đã không dám khóc và cũng chẳng biết nói với ai...
37 tuổi và từng trải qua những mối tình "dở hơi", chị Thư cảm thấy phù hợp hơn với cuộc sống độc thân và chưa bao giờ muốn có con. Nhưng kể từ khi gặp David, chị có cảm giác đây chính là nửa kia của mình. Hai người yêu nhau được gần một năm, trước khi những biến cố xảy đến thử thách tình cảm của họ.
Một ngày nọ không thấy anh nhắn tin, rồi đột ngột nói chia tay, chị Thư như người "vừa rớt xuống vực". Trước đó một tuần, cả hai còn lên kế hoạch đi Hong Kong chơi và David vẫn gửi tin nhắn yêu thương ngay ngày hôm trước. Anh cắt đứt liên lạc và chỉ gửi email giải thích rằng không thể yêu mà không cưới.
David làm việc tại một quốc gia thuộc Trung Đông, từng có vợ nhưng chưa có con. Nước này không cấp visa du lịch cho người Việt, hơn nữa anh có thể mất việc bất cứ lúc nào do thời gian đó dầu rớt giá thê thảm. Anh không muốn yêu khi không thể đảm bảo được cuộc sống cho chị. Chị Thư vốn là giáo viên dạy tiếng Anh tại Sài Gòn. Mặc cho bạn gái thuyết phục và đưa phương án về Việt Nam mở trung tâm ngoại ngữ, anh David vẫn không phản hồi.
"Tôi suy sụp suốt ba tuần và chấp nhận buông bỏ, dù vẫn day dứt một điều rằng vì sao anh làm vậy khi vẫn nói yêu mình", chị Thư tâm sự.
Chị hủy vé tới Hong Kong, còn anh vẫn bay đến đó một mình. Đúng ngày hai người dự định tới đó, chị Thư nhận được tin nhắn từ bạn trai sau khi đi dạy về. Anh kể với chị rằng, lúc ở Hong Kong, nhìn cửa hàng sữa chua dẻo, anh bật khóc và chợt nhận ra cần chị. Sữa chua dẻo là món chị Thư yêu thích và thường nhắc đi nhắc lại mỗi khi hai người đi chơi. Không thể quên được cô gái Việt, David muốn cả hai gặp lại nhau ở Thái Lan. Sau đó, anh lên kế hoạch xin visa để người yêu sang Anh thăm gia đình.
Sau ba tuần bên nhau, cả hai trở về với công việc của mình, người ở Việt Nam, người mãi tận Bahrain. Thời gian ở Anh, sức khỏe của David có dấu hiệu bất thường. Mãi tới khi chờ kết quả cuối cùng từ bác sĩ, anh mới cho chị biết. Tế bào ung thư của anh ở giai đoạn đầu và được phát hiện sớm nên cần phải mổ. Trước đó, mẹ và vợ cũ của David cũng qua đời vì ung thư.
Chị Thư bay gấp sang Bahrain để kịp đưa bạn trai vào phòng mổ. Chờ đợi từng diễn biến từ phía ngoài cửa phòng phẫu thuật khiến chị như ngồi trên đống lửa. Chị không còn chút tâm trí nào để ăn và chỉ biết nín thở cầu nguyện. Nghe tiếng y tá cãi nhau rồi khóc vọng ra từ văn phòng, chị loáng thoáng nghe thấy tên David. Chị lịm đi và thoáng nghĩ "có lẽ nào?".
"Tôi bước ra khỏi phòng và chạy lên phía phòng mổ trên lầu. Cầu thang máy lại ngay cửa sau của bệnh viện. Lúc đó, tôi thấy một chiếc xe cứu thương cùng băng ca đang chuẩn bị sẵn, và nhà xác thì cạnh đó. Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi ngừng thở và không thể bước tiếp", chị Thư nhớ lại.
Lấy lại bình tĩnh rồi tự trấn an mình, chị lao lên phòng mổ, thấy đèn báo vẫn sáng tức ca mổ chưa kết thúc. Chị gọi cho bạn của David để bớt sợ, nếu chẳng may phải nhận tin dữ khi đang một mình ở đất nước xa lạ. Mỗi bước chân của chị như có gai châm khi theo y tá tới văn phòng. Trong đầu chị Thư lúc này quay cuồng với suy nghĩ chắc ca mổ không thành công và bác sĩ muốn nói chuyện riêng với chị.
Chị run rẩy mở cửa và bước vào phòng chăm sóc đặc biệt. David nằm đó, bất động với dây thở oxy, ống dẫn khắp người. Y tá đánh thức David dậy rồi ra hiệu cho chị tới gần. Chị cầm tay David, còn anh mở mắt nhìn, không nói gì được và chỉ bóp nhẹ tay bạn gái.
Thấy anh chớp mắt, gật đầu rồi thiếp vào giấc ngủ, chị Thư tạm yên lòng. David cần phải ở phòng này hai ngày, trước khi được ra phòng bệnh nhân. Sau khi báo tin cho người thân và bạn bè David ở Anh, chị trở về căn hộ của bạn trai trong trạng thái rã rời, cùng cảm giác hỗn tạp.
David dần hồi phục và từ từ ngồi dậy để tập đi. Vết mổ kéo dài hết vùng bụng khiến anh khó khăn khi đứng lên, ngồi xuống. Thời gian đó, chị Thư ở bệnh viện gần như 24/24 để chăm sóc và chuyện trò cùng anh. Một hôm, sau khi lau người cho David xong, chị nhấc ghế ngồi đối diện hỏi anh thấy trong người thế nào thì bất ngờ nhận được lời cầu hôn.
"Anh lặp lại câu 'em sẽ lấy anh chứ?' khi thấy tôi bất ngờ. Tôi nhìn anh và dần hiểu ra có người muốn lấy mình. Tôi vừa dứt câu đồng ý, anh ôm tôi, mắt rưng rưng: 'Anh muốn nhìn thấy em mỗi ngày, như anh nhìn thấy em mỗi khi thức dậy ở đây'. Tôi đã nhận được lời cầu hôn ở bệnh viện một cách lãng mạn như vậy", chị Thư xúc động nói.
Hơn một tháng sau, chị Thư phát hiện có thai. Lúc đám cưới diễn ra ở Anh, ông xã khiến chị cảm động vì bài phát biểu trước bạn bè cùng gia đình. Anh quyết định gắn bó cuộc đời với chị vì mỗi lần thức giấc trong bệnh viện, anh thấy chị ở đó, đang đọc hoặc dạy học online, hay đơn giản chỉ ngồi kiểm tra xem anh có ổn không.
Giờ thì gia đình nhỏ của chị Thư có cuộc sống đoàn tụ ở Bahrain. Chị hiện ở nhà chăm cô con gái gần một tuổi. Lúc vợ mới sinh, David nghỉ ở nhà một tuần để đỡ đần vợ trông con, nấu ăn và làm việc nhà. Anh thích chơi với con, tắm và thay bỉm, quần áo cho bé. Cuối tuần, David sẽ đi chợ, nấu nướng, rồi mua đồ cho con hoặc gặp bạn bè và ăn uống. Anh hài hước, hay chọc vợ và thích nhìn chị cười. Chị Thư hạnh phúc khi thường nhận được hoa hay chocolate không nhân dịp gì đặc biệt từ chồng.
"Bỏ lại mọi thứ ở Sài Gòn: Công việc, gia đình, bạn bè và cả sự tự do của cuộc sống độc thân, tôi giờ chỉ ở nhà với con. Nhưng tôi hạnh phúc với những gì đang có: Một cô con gái và một người chồng lúc nào cũng ở bên, yêu thương, chăm sóc và bảo vệ", chị Thư nói.
Chị Thư hạnh phúc với người chồng hết mực yêu thương và cô con gái đáng yêu. Ảnh: NVCC. |