Đừng nhắc mãi điệp khúc "bao giờ lấy chồng"

Admin
Hai mươi chín tuổi, hễ về đến nhà thể nào cũng nghe hoài điệp khúc “bao giờ lấy chồng”. Chẳng ai muốn mình cô đơn mãi, em cũng thế, nên làm ơn đừng nhắc hoài bên tai em về chuyện chồng con.

Đến độ tuổi ở giữa con dốc cuộc đời này, em chẳng mộng mơ về một chàng hoàng tử đẹp tựa cổ tích, em chỉ cần một tình yêu bình dị, dìu dắt nhau qua dông bão cuộc đời, bên em suốt chặng đường sau này đã là điều mãn nguyện lắm rồi.

Tình yêu, vốn dĩ đâu ai biết trước một nửa của mình, nó thường đến vào lúc ta không ngờ nhất, đôi khi thời khắc ấy chỉ ngắn bằng một ánh nhìn mà nắm tay nhau lâu thật lâu. Cũng có khi đối phương xuất hiện vào lúc em cô đơn nhất, lúc mắt ướt mi lem.

 Hôn nhân vốn là chuyện của cả đời người, đâu phải ai sinh ra cũng tìm được một nửa của mình ngay đâu… (Ảnh minh họa: Ngọc Mai)

Em biết, 29 tuổi, nhìn lại bạn bè xung quanh độc thân cũng chẳng còn mấy ai, họp lớp thưa dần rồi ai cũng vướng bận chuyện gia đình. Không hẳn vì em không muốn yêu, mà bởi người em muốn cạnh bên thì còn tắc đường đâu đấy giữa thành phố bộn bề này, hoặc có thể nơi rất xa nào đó.

Đôi khi, thời gian rảnh em thường nghĩ không biết có bao giờ mọi người đặt mình vào vị trí em mà suy nghĩ chưa. Hôn nhân là chuyện cả đời người, em không muốn đánh cược, một lần đã quá đủ cho nỗi đau ghim sâu vào trái tim em rồi.

Em vẫn cười rạng ngời khi nhận được thiệp hồng từ người bạn nào đó, mỗi lần như thế em lại nhận được câu hỏi “định bao giờ cho bọn tớ ăn cưới đây?”. Có chút chạnh lòng chứ. Nhưng duyên chưa tới, cưỡng cầu cũng đâu ích gì.

Mùa đông, chẳng biết em đã đi qua cái giá lạnh này cô độc một mình từ bao giờ nữa, chỉ biết lâu lắm rồi em nhớ cảm giác yêu một người là như thế nào. Những cái ôm chặt, nắm tay ấm áp giữa phố đông người, hạnh phúc khi có một người cạnh bên sẻ chia với em cũng thật xa xỉ.

Lưng chừng cô đơn, em mơ giấc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, hằng ngày sau bận rộn việc cơ quan, em về nhà, nấu thật nhiều món ngon. Tối tối cả gia đình bên nhau, kể nhau nghe những câu chuyện thường nhật, cứ thế nụ cười cũng thật nhẹ bẫng.

 Thanh xuân thoáng chốc, việc nên làm là vui vẻ tận hưởng cuộc sống hiện tại (Ảnh minh họa: Ngọc Mai)

Có lẽ giấc mơ ấy đã trở nên cũ rích từ mấy năm trước rồi. Vậy mà đến bây giờ em vẫn cô độc trên chính hành trình của mình. Buồn thì trùm chăn khóc một trận rồi tự lau nước mắt, khi đau khổ nhất cũng vòng tay tự thương lấy mình mà thôi.

Chẳng có ai trên đời muốn mình mãi cô đơn, nhiều lúc yêu một người không có nghĩa sẽ đi cùng nhau mãi mãi. Thanh xuân hối hả, em từng đi qua một vài mối tình, tất nhiên kết thúc là tan vỡ, em lại trở về làm kẻ cô đơn giữa dòng người tấp nập.

Em chán ngắt những mối quan hệ hẹn hò “chỉ để cho có”, bởi thứ tình cảm ấy đâu xuất phát từ trái tim, liệu rằng gắn bó lâu dài em có thực sự hạnh phúc? Thế nên dù độc thân em cũng không thể “nhắm mắt làm ngơ” mà tựa đại một bờ vai, nắm lấy một bàn tay khi con tim không chút rung cảm.

Thế nên, trước khi gặp được một nửa đích thực của mình, em sẽ tận hưởng cuộc sống của một cô gái độc thân thật ngọt ngào. Cứ làm những gì mình thích, đến những nơi cần đến, cười vui cho hôm nay một cách trọn vẹn…