Cậu bé ấy có cái tên thật đẹp Vũ Nhân Đức mà chúng tôi đã vào thăm theo lời kể của bác sĩ Nguyễn Văn Tâm – Trưởng khoa Điều trị liệt vận động, bệnh viện Châm cứu Trung ương (Hà Nội). Cậu bé mang số phận bất hạnh khi bố chậm chạp, không bình thường, còn mẹ đã bỏ em đi khi hay tin con trai bị bệnh. Đi chăm cháu trên bệnh viện, bà nội Vũ Thị Nga lúc nào cũng khóc đỏ mắt phần vì thương cháu, phần lại tủi thân vì nghèo quá mà 1 năm bà chỉ cho cháu đi viện được đúng 1 lần thay vì phải đi 5-6 lần như bác sĩ đã hẹn.
Bà nghẹn ngào kể lại: “Ông nhà tôi mất hơn chục năm nay rồi, một mình tôi chỉ làm ruộng thôi nên không có thu nhập gì cả. Tôi biết tình trạng của cháu tiến triển rõ rệt khi được điều trị nhưng mỗi lần đi là lại mất đến mấy triệu bạc, tôi không vay mượn ở đâu được nên 1 năm chỉ dám đi viện 1 lần thôi cô ạ”.
Cậu bé Nhân Đức (4 tuổi) bị bệnh bại não, mẹ bỏ đi đã gần 3 năm, bố chậm chạp không bình thường. |
Cậu bé đáp ứng được rất tốt phương pháp điều trị nên em đã khá hơn rất nhiều. |
Đúng như những gì bác Nga kể chuyện, đó cũng là điều khiến các bác sĩ ở khoa vô cùng lo lắng bởi Đức đáp ứng được rất tốt với phương pháp điều trị hiện tại. Lặng đi một lúc, bác sĩ Tâm cho biết: “Tính đến nay là đã 3 năm cậu bé bị bệnh rồi nhưng gia đình nghèo quá không cho lên viện thường xuyên được. Ngày trước khi đến với chúng tôi, em hoàn toàn không biết gì cả, đến giờ đã biết bắt tay, nhìn theo hướng chỉ và bộc lộ cảm xúc mừng vui rồi. Đây là dấu hiệu rất đáng mừng đối với cháu và cháu sẽ còn cải thiện được nhiều hơn nữa nếu như được lên viện điều trị theo đúng lời hẹn của bác sĩ”.
Vì không có tiền cho cháu đi bệnh viện thường xuyên nên mỗi năm bà nội chỉ cho cháu đi viện được 1 lần. |
Nghe bác sĩ giải thích, nước mắt bác Nga lại càng chảy xuống giàn giụa, thương cháu lắm mà chẳng biết phải làm sao. Bác nhớ lại thời gian cách đây 4 năm khi cậu bé Đức mới chào đời, em kháu khỉnh, đáng yêu nên ai cũng mừng cho gia đình bác. Vậy mà đến khi cậu bé được 9 tháng tuổi, em bị sốt, co giật, mang đến bệnh viện bác sĩ thông báo bộ não đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng phải vào điều trị luôn. Thời điểm ấy, trời đất như sụp đổ khi con dâu bất ngờ bỏ đi chỉ sau một thời gian ngắn mà không một tin tức gì cả.
“Thằng bé nó buồn hẳn, cứ ngước mắt lên nhìn như đi kiếm tìm mẹ mà không thấy. Nhìn cháu khi đó, cảm giác đau đớn lắm các cô ạ”- Bác Nga nghẹn ngào, khiến chúng tôi cũng cay cay nơi khóe mắt. Cúi xuống khẽ ôm lấy bé Đức vào lòng, gương mặt em hân hoan hẳn, là em đang mừng vui khi có ai đó thương mình để bù đắp được chút nào đó sự thiếu hụt của mẹ đã gần 3 năm qua.
3 năm qua con vẫn chờ mẹ về nhưng không thấy. |
Con rất tội nghiệp, đáng thương khi mang bệnh nhưng mẹ lại bỏ con mà đi. |
Cậu bé phấn khởi khi chúng tôi trò chuyện với em. |
Về hoàn cảnh gia đình của bà cháu bé Đức, cô Nguyễn Thị Khoản – Trưởng thôn Lê Lợi 1, xã Minh Tân, huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng, cũng như ông Vũ Văn Khánh- Phó chủ tịch xã đều tha thiết mong muốn được các cơ quan, tổ chức giúp đỡ để cậu bé có điều kiện tiếp tục điều trị bệnh. Về phía địa phương, ai cũng thương cho bé Đức nhưng cùng cảnh nghèo với nhau nên sự hỗ trợ chỉ được một phần rất nhỏ.
Hiện tại hai bà cháu đang ở trên viện Châm cứu TW với các bữa ăn hàng ngày cũng đều được giúp đỡ. Thương cho cậu bé không còn mẹ ở bên cạnh nên cả khoa, ai có gì đều mang phần cho em 1 chút cho đỡ tội. Những lúc ấy, nhìn gương mặt em rạng rỡ hẳn với đôi bàn tay cứ giơ lên đòi nắm. Thương con lắm Đức ơi, giá như có phép nhiệm màu, tôi ước gì mẹ em sẽ quay trở lại để ôm ấp lấy cái hình hài bé bỏng, đáng thương đã mỏi mắt chờ chị gần 3 năm qua.