Vợ chồng tôi có ngoại hình đẹp, công việc ổn định lương cao, ai nhìn vào cũng tấm tắc khen cặp đôi hoàn hảo. Năm đầu tiên của cuộc hôn nhân rất hạnh phúc. Nhà cửa có rồi, tiền làm ra chỉ để ăn tiêu và tiết kiệm, thế nên cứ cuối tuần là chúng tôi đi ăn uống, cuối tháng đi du lịch.
Qua năm thứ 2, vợ chưa có bầu bì nên chúng tôi đi khám. Tôi bàng hoàng khi biết nguyên nhân không có con là do lỗi ở mình. Ngày đó, tôi rất suy sụp và chán nản. Tôi rất sợ 1 ngày nào đó vợ sẽ rời đi, lấy người đàn ông khác để kiếm đứa con.
Thế nhưng vợ luôn ở bên cạnh động viên chồng, cô ấy nói bản thân không thích có con nên tôi không phải suy nghĩ nhiều làm gì cho nhức đầu. Vợ muốn cuộc sống chỉ có 2 người, không vướng bận con cái và được làm những điều bản thân thích. Nghe vợ động viên, tinh thần tôi mới ổn định trở lại.
Những năm sau đó, tôi cũng chăm chỉ đi chữa vô sinh nhưng chưa 1 lần có tin vui. Chữa 4 năm không thu được kết quả gì, tôi khuyên vợ làm thụ tinh nhân tạo nhưng cô ấy lắc đầu từ chối. Vợ nói chỉ muốn có con chung với chồng, nếu không được thì 2 người sẽ sống không con cả đời.
![]() |
Ảnh minh họa |
Lỗi không có con do chồng nên vợ nói gì tôi cũng nghe. 2 năm nay, tôi không chữa vô sinh nữa, vợ chồng tôi chấp nhận cuộc sống như vậy. Cảm kích sự thủy chung của vợ, hằng ngày tôi cưng chiều vợ rất nhiều. Cô ấy thích gì, tôi cũng sẽ tìm mọi cách đáp ứng, không bao giờ để vợ phải buồn phiền.
Ngày mẹ vợ nằm viện, công việc của vợ bận rộn, còn tôi rảnh rỗi hơn nên ngày nào cũng đi chăm sóc bà. Ngày 2 lần, tôi mang cơm do bản thân nấu vào bệnh viện cho mẹ vợ.
Ngày hôm kia, mẹ vợ chuẩn bị xuất viện, tôi đưa 50 triệu và nhắc bà về quê mua thuốc bổ bồi dưỡng để tăng cường sức đề kháng. Thế nhưng bà không nhận tiền mà nói:
"Con gái tôi năm nay mới 32 tuổi, còn trẻ lắm, anh đừng đối tốt với nó nữa. Anh hãy ghét bỏ, hắt hủi nó, cũng đừng mang tiền ra dụ dỗ mua chuộc tôi nữa. Anh hãy làm gì đó để vợ anh chấm dứt cuộc hôn nhân này. Vợ chồng tôi có mỗi đứa con gái nên rất muốn có nhiều cháu. Hãy buông tha con gái tôi đi!".
Nghe những lời thẳng thắn của mẹ vợ, mọi người trong phòng bệnh đổ dồn ánh mắt về tôi. Còn tôi xấu hổ, không biết phải làm gì nữa?
Tác giả: Dung Nguyễn
Nguồn tin: phunumoi.net.vn