Buồn chán chuyện gia đình người phụ nữ đi xe máy đèo con lên cầu Chương Dương có ý định tự tử
Công an phường Phúc Tân, quận Hoàn Kiếm đưa 2 mẹ con về khu vực an toàn và đồng thời tổ chức phân luồng bảo đảm giao thông thông suốt qua khu vực.
Buồn chán chuyện gia đình người phụ nữ đi xe máy đèo con lên cầu Chương Dương có ý định tự tử
Công an phường Phúc Tân, quận Hoàn Kiếm đưa 2 mẹ con về khu vực an toàn và đồng thời tổ chức phân luồng bảo đảm giao thông thông suốt qua khu vực.
Tôi là người đàn bà thứ hai của chồng. Anh kết hôn với tôi sau ba năm cuộc hôn nhân đầu của đổ vỡ. Anh nói hai người chia tay vì bất đồng quan điểm, càng sống càng không có điểm chung. Sau ly hôn, vợ anh nhận nuôi con gái nhỏ.
"Họ nói chuyện qua thư với nhau thân mật quá mức bình thường, những lá thư thể hiện có quá nhiều điều giữa họ nhưng tôi không rõ họ đã ngủ với nhau hay chưa..."
Chúng tôi kết hôn đã được 18 năm, 3 năm vừa rồi là giai đoạn khó khăn nhất.
Sau bốn năm hôn nhân, điều cuối cùng tôi nhận được từ chồng là đề nghị vô cùng cay đắng ấy. Hoặc là nhắm mắt để chồng có thêm cô vợ nữa, hoặc là thẳng tay ký một chứ ký để kết thúc tất cả ngay bây giờ.
Tôi cưới vợ không hẳn vì yêu, mà có lẽ bởi vì chông chênh với mối tình vừa vỡ tan trước đó. Vợ tôi không đẹp nhưng dịu hiền. Cô ấy si mê tôi giống như nhiều cô gái đã từng si mê tôi vậy.
Tôi ly hôn đã 7 năm. Chúng tôi có 2 con chung nhưng sau khi ly hôn, chồng cũ cũng như gia đình nhà nội rất ít quan tâm đến các cháu.
Bước qua tuổi 18, tôi lấy chồng. Không phải gia cảnh nghèo khó đến nỗi bố mẹ không nuôi nổi, nhưng tôi không muốn học, không học được, thế là đi lấy chồng.
Chồng ấp úng hồi lâu rồi thanh minh rằng vì trời mưa chồng đèo cô khách vào nhà nghỉ để tránh tạm chứ có làm điều gì sai mà tôi nghi ngờ.
Tôi thức dậy với hai bờ mi sưng mọng. Tôi đã khóc suốt đêm qua và rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Con trai tôi vẫn đang say sưa bên cạnh. Tôi nhìn con, lòng càng rối bời.
Chị lấy chồng ở tuổi hai mươi ba - độ tuổi được coi là thời kì đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Chị đẹp, chị thông minh, và người ta nghĩ chị lấy anh thực sự là một thiệt thòi.
"Ngày trước bà đối với chúng tôi như thế, nay lại ưu ái mọi phần cho cô em. Bà thương con gái, cho con phần hơn tôi không dám ý kiến, nhưng bắt vợ chồng tôi phải góp tiền mua xe máy, phải trao quà cưới ba chỉ vàng, phải thêm tiền lo mâm cỗ thì tôi không đồng ý..."
Mình đang muốn ly hôn. Không phải vì chồng mình không tốt với vợ, cũng không phải là do mình hay chồng thay lòng. Mà vì tình cảm vợ chồng ngày càng nhạt nhẽo quá.
Sau khi sinh con, em từ hơn 40 kg tăng lên đến 60 kg. Vì phải cho con bú không dám ăn kiêng nên cân nặng em không xuống, thậm chí còn tăng tiếp 1-2 kg nữa và "béo bền vững" trong suốt 2 năm.
Bạn tôi lấy chồng hơn hai năm, lấy chồng muộn sau dăm ba cuộc tình vạ vật. Chồng bạn hơi lớn tuổi nhưng hiền lành và chân chất. Thời buổi này kiếm được một người đàn ông tan sở chỉ lo về nhà, không rượu chè, không thuốc thang, không gái gú, cờ bạc, chẳng khác nào may như trúng số.
"Nếu trước khi ngày cưới diễn ra cô gái ấy không gọi điện cho bạn chắc bạn đã rất hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình. Cái suy nghĩ thực ra mình có cơ hội để lấy người mình từng yêu trước đó đang làm khổ bạn chỉ phản ánh sự thiếu vững vàng của bạn mà thôi..."
Thịnh vừa dắt xe máy ra cửa thì nhận được cuộc gọi của ai đó, anh bảo tôi tự bắt taxi đến viện vì có khách cần chụp ảnh kỉ niệm ngày cưới, anh không thể từ chối được. Sẵn taxi, khám xong tôi đến siêu thị để mua vài thứ cần dùng cho việc sinh nở. Xe qua mấy con phố dài, khi rẽ vào một ngõ nhỏ tôi giật mình vì nhìn thấy Lan đang ôm chặt cứng Thịnh trên xe máy đi ra từ một nhà nghỉ.
Tôi ra toà ly hôn người chồng đầu tiên khi mới 25 tuổi vì không thể chịu nổi cách sống vô trách nhiệm của anh. Lấy nhau 3 năm, con đã gần 2 tuổi nhưng tôi chưa hề biết đến một đồng lương nào của chồng đưa về nhà. Không chỉ có vậy, những lần con ốm đau, chỉ một mẹ một con tôi đánh vật với nhau, còn anh nếu có ở nhà thì “bình chân như vại” nằm xem ti vi, chơi điện tử hoặc ngủ.
"...Tôi nói cho cô biết, anh em như tay như chân dù thế nào cũng không tách rời được, còn vợ như cái quần cái áo, chán là cởi vứt, cô hiểu chưa?..."
Tha thứ hay không tha thứ cho chồng khi chồng ngoại tình? Đó luôn là câu hỏi day dứt nhiều người.
Tôi đi làm về, nhìn khắp nhà không thấy vợ đâu. Hóa ra là cô ấy đang trùm chăn ngủ. Sao cô ấy lại ngủ vào giờ này! Hay là cô ấy mệt? Tôi sà xuống giường, vừa vòng tay ôm người vợ vừa giật chăn ra khỏi mặt hôn “chụt” một cái vào má. Đúng lúc có người bước vào phóng, người đó là vợ tôi.
"Những việc nhỏ như phơi đồ hay gấp cái chăn sau khi ngủ dậy cậu cũng cho là bổn phận vợ phải làm, đến những việc lớn hơn một tý như trông con cậu cũng quy thành trách nhiệm của cô ấy. Một câu bắt bẻ của vợ trong lúc dỗi hờn bực bội cũng có thể khiến cậu ra tay đánh vợ, thật không còn gì để nói..."
Mỗi lần nhìn cô em chồng xinh xắn, đáng yêu nũng nịu bên cạnh bố chồng, tôi lại thấy lòng mình dấy lên cảm giác tội lỗi khó diễn tả. Dù tôi không phải là “thủ phạm” trong vụ này nhưng lại là kẻ tiếp tay che giấu bí mật động trời ấy trong suốt thời gian vừa qua.
Tìm mãi không thấy điện thoại đâu, tôi lấy máy chồng bấm số gọi để tìm. Vừa bấm phím gọi, màn hình điện thoại chồng hiện lên hai chữ “con đĩ”. Tôi hoa mày chóng mặt. Tại sao chồng lại lưu số điện thoại tôi trong máy anh bằng hai từ kinh khủng thế?