Tâm sự của cô gái khi yêu người đàn ông đã có vợ

Lợi Trần
Tôi yêu một người đàn ông đã có vợ, cho dù xã hội không đồng tình với chuyện đó nhưng tình yêu tôi dành cho anh ấy là tình yêu đích thực.

Chúng tôi là người làm cùng ngành, đang trên bậc thang vươn tới sự thành công. Tôi và anh ấy cùng đi ăn tối và xem phim, nói chuyện với nhau hàng giờ liền, nắm tay thân mật khi ở bên nhau. Tôi đã ngủ cùng anh ấy. Hai người chúng tôi thậm chí còn đi du lịch cùng nhau nữa.

Về cơ bản, chúng tôi giống như các cặp đôi khác, chỉ khác ở chỗ người đàn ông tôi yêu đã có vợ.

Tôi và anh ấy là đồng nghiệp, đều làm việc dưới sự chỉ đạo của ông sếp khó tính. Khi công việc trở nên ngày càng căng thẳng và việc nghỉ giữa giờ để uống vài tách cà phê đã trở nên thường xuyên, chúng tôi đã trở thành bạn bè của nhau từ khi nào không hay.

 (Ảnh: Unsplash)


Lúc đó, chúng tôi không hề dành tình cảm cho đối phương. Khoảng thời gian đó, anh ấy đang hẹn hò với một người khác và tôi cũng đang trong mối quan hệ tình cảm với bạn trai. Một vài năm trôi qua, chúng tôi chuyển chỗ công tác nhưng vẫn liên hệ với nhau và vẫn dành nhiều thời gian tán gẫu với nhau qua điện thoại.

Một ngày nọ, anh ấy nói với tôi rằng anh sắp làm đám cưới. Anh ta quyết định gắn kết cuộc đời với người con gái mà anh đã hẹn hò suốt 5 năm. Không thể tin được, tôi vừa chia tay bạn trai thì người con trai đó lại kết hôn. Thế rồi chúng tôi quyết định gặp lại nhau để ôn lại kỷ niệm xưa, cũng là để tôi chúc mừng hạnh phúc của anh ấy.

Nhưng vài ly quá chén đã đưa chúng tôi đi quá xa. Trong cơn men say, tôi và anh ấy quan hệ với nhau trong ô tô. Tôi đã không cưỡng lại và dường như anh ta cũng chẳng để ý đến việc đó. Tối hôm ấy là một buổi tối thật tuyệt vời!

 (Ảnh: My cup of tea)


Mặc dù chuyện đã xảy ra nhưng anh ta vẫn cưới người con gái kia. Còn tôi, tôi chẳng bao giờ hỏi anh ấy rằng muốn lấy tôi hay người kia, vì đến tôi còn không xác định được tình cảm của mình. Anh ta chưa bao giờ nói yêu tôi nhưng chúng tôi vẫn gặp nhau thường xuyên.

Nhưng mọi thứ đều thay đổi kể từ sau đám cưới của anh ấy. Đột nhiên, tôi cảm thấy ghen tị. Anh ấy ngủ với tôi rồi lại quay về với vợ. Tôi chỉ là “người thứ ba”, chỉ là người thay thế thôi sao.

Và tôi nhận ra tôi đã yêu anh ấy mất rồi. Nhưng sự thực có vẻ quá muộn. Đã bốn năm trôi qua kể từ khi anh ấy kết hôn và có mối quan hệ với tôi.

Chúng tôi học cách chấp nhận tình huống kỳ cục đó. Tôi biết hai người chúng tôi không bao giờ có thể đến bên nhau một cách đường đường chính chính nhưng điều đó chẳng quan trọng. Điều quan trọng là chúng tôi yêu nhau chân thành và cảm thấy vui vẻ. Hôn nhân sẽ và chẳng thể thay đổi được điều gì.

Dù vậy, nghĩ lại tôi cũng chỉ là “người thứ ba”. Tôi không phải là vợ anh ấy, không phải mẹ của những đứa trẻ, không phải là người sẽ nắm tay anh ấy đi suốt cuộc đời. Nhưng tôi vẫn là người đàn bà anh ấy yêu, người anh ấy muốn dành thời gian để ở bên, người bạn tri kỷ của anh ấy. Không phải vì tôi là người đến sau mà tất cả trở nên vô nghĩa.

Tôi không hi vọng tất cả mọi người tin rằng tình yêu của chúng tôi là tình yêu đích thực. Không phải mọi mối quan hệ đều phải có sự chấp thuận của xã hội. Không phải mối quan hệ nào cũng dẫn đến hôn nhân và con cái.

Chúng tôi hạnh phúc khi ở bên nhau, được đắm chìm trong tình yêu và sự yên bình. Thế là đủ. Đôi khi, hai người không lấy nhau kể cả khi họ yêu nhau. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là họ nên buông tay nhau, đúng không?